- Ta muốn gặp mặt người đại diện hiện tại của tập đoàn Mặc thị một lần.
Thẩm Dật cũng không biết vị đại tiểu thư này đang suy nghĩ cái gì, chỉ tưởng là cô bị tin tức tận thế dọa sợ, nên cố gắng mỉm cười:
- Mặc dù ta mới đi đến thế giới này, nhưng cũng biết được địa vị của xí nghiệp thức ăn ngon trong thế giới này của các ngươi, cho nên, có lẽ ta cần phải nhờ các ngươi trợ giúp.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vừa rồi hắn giữ Mặc Thu lại.
Mặc dù hắn còn không biết hình thức cụ thể của tận thế là gì, nhưng tiếp xúc với nhiều người có năng lực thì vẫn tốt hơn.
Mà Mặc Thu lại lặng yên nở nụ cười, hắn vốn không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, như một chú mèo vừa được vuốt ve trấn an.
Mặc dù tận thế đáng sợ, nhưng thật sự có người cứu vớt thế giới thì cũng xem như là công việc của mình đang cố gắng.
- Ta sẽ lập tức truyền đạt ngay.
Âm thanh của Mặc Thu vẫn rất mềm mại, cô nhìn Thẩm Dật, hình như có chút chần chờ, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thẩm tiên sinh, có một chuyện ta vẫn luôn băng khoang nãy giờ, ngươi có hài lòng với thức ăn vừa rồi hay không?