"Tử Đình." "Người là đồ khốn... tên khốn chết tiệt..." Cám vẫn ngồi yên như vậy, giọng không chút sức lực mà nói, Thiên bỏ giỏ đồ xuống ngồi bên cạnh Cám nhẹ nhàng cất tiếng. "Được, nếu cô nói tôi là tên khốn, tôi sẽ là tên khốn. Nhưng thà rằng tôi làm tên khốn chứ không muốn nhìn thấy người con gái mà tôi... người con gái tôi yêu thương bị thương." Cám ngẩng đầu lên, từ từ quay sang người bên cạnh, ánh mắt có chút dao động. "Thiên..." "Ừ."
"Xin lỗi, tôi không nên gọi người là tên khốn, là lỗi của tôi, thực xin lỗi." "Ừ." "Tôi sẽ về nhà, người cũng mau về phủ đi." Cám đứng dậy, xách đồ lên lững thững đi thẳng về nhà. * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!