Tấm lặng thinh nghe Vũ nói về Ái Liên. Chàng nói rằng cô ta từ nhỏ đều bị cha mẹ bỏ rơi. Rằng cô ta bị người ta đem vào cung, bị vùi dập, bị hành hạ. Rằng chàng gặp cô ta, khi ấy cả hai mới mười tuổi rồi họ yêu nhau, yêu tới say đắm. Và cuối cùng chàng kể, Ái Liên đó ngay trước ngày sắc phong thái tử phi lại một mình chạy lên núi rồi mất tích không rõ tung tích. "Ta biết nàng buồn, nhưng Ái Liên đó thực rất đáng thương, ta mong sau này hai nàng có thể hòa thuận với nhau." "Xin chàng đừng lo lắng, em thực sự sẽ không buồn đâu, chuyện giữa chàng và Ái Phi em cũng đã thấu rõ, chuyện em và nàng ấy sau này nhất định sẽ hoàn thuận giống như chị em ruột thịt."
Tấm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại lời Vũ. Hoàng thượn nghe thấy những lời này quả thật trong lòng an tâm hơn hẳn, chàng nắm lấy hai bàn tay Tấm xoa nhẹ. Rồi nhẹ nhàng kéo Tấm vào lòng mà ôm lấy. "Cảm ơn nàng! Ta thực sự cảm thấy rất may mắn vì có nàng là hoàng hậu của ta." Tấm trog lòng xao động, trái tim đập liên hồi từng nhịp mạnh mẽ, trong miệng dù không có kẹo ngọt nhưng vẫn ngọt ngào lạ thường. Tấm ôm lấy hoàng thượng, hai tay đặt trên bả vai to lớn. Dịu dàng mà nói. "Em cũng thật may mắn khi được thành thân với chàng." * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!