Như Ý chưa kịp nói hết câu đã bị câu nói này của hoàng thượng chặn lại, vẻ mặt ngơ ngác lộ rõ trên khuôn mặt trẻ con. Hoàng thượng nhìn Như Ý ra hiệu cho cô ta im lặng.
"Là vậy sao, vậy là được rồi, thiếp cứ lo rằng có chuyện gì xấu xảy ra."
Tấm mỉm cười an tâm, rồi chợt nhìn xuống mình. Tấm lại cười mếu máo rồi nhìn lên hoàng thượng.
"Thật là ngại quá, để người nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của thiếp..."
"Thê thảm? Không đâu, trong mắt ta, nàng rất đẹp. Dù cho có là cô thôn nữ mặc áo vải thô đã bảo vệ ta trong ngày hội đó hay là hoàng hậu mặc trên mình vải lụa gấm vóc thì nàng vẫn rất đẹp."
Tấm nghe những lời này của hoàng thượng mà cả mặt đỏ lựng, một lần nữa Tấm lại cười, nụ cười của sự hạnh phúc trong tình yêu đôi lứa."
"Vậy thôi, thấy nàng vẫn khỏe là ta yên tâm rồi, nàng phải biết giữ gìn sức khỏe, còn kẻ đã tấn công nàng, ta nhất định sẽ tìm ra hắn và trừng trị triệt để, vì vậy... nàng cứ yên tâm, tịnh dưỡng đi."
Tấm ngày hôm đó lại trở về với cuộc sống ngày thường, chỉ khác trái tim Tấm giờ đây tràn ngập hạnh phúc, hạnh phúc vì được sống trong tình yêu, hạnh phúc vì nhận được tình yêu thương của người dì, người mẹ.
Buổi tối,Tấm ngồi trên bàn trà tỉ mỉ thêu lên chiếc túi thơm. Thêu được một chút Tấm lại quay sang hỏi Như Ý.