Ngay sau đó, Tấm tỉnh lại, tay khẽ vuốt bụng, nàng mang long thai rồi, là con của nàng, con của hoang thượng và nàng. Rồi khi đứa trẻ này ra đời, nó sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất. Hoàng thượng bước vào, khuôn mặt không kìm nén được niềm vui. Hắn ta vui vẻ tới ôm chặt lấy Tấm, chốc lại kéo Tấm ra vuốt ve từ mái tóc đến khuôn mặt Tấm, hắn đặt lên trán Tấm một nụ hôn, khẽ ghé sát vài bên tai Tấm nói ba chữ "Cảm ơn nàng". Tấm cười tới nhíu cả hai mắt lại, hai tay vòng qua eo Vũ mà ôm chặt lấy. "Tử Đằng, muội vừa nghe thái y thông báo tỉ mang long thai rồi. Thực chúc mừng tỉ." Ái Liên vừa bước vào vừa vui vẻ nói, lại nhìn thấy cảnh hai người kia tình chàng, ý thiếp mặn mặn nồng nồng. "Ui, thực xin lỗi, là muội vào không đúng lúc, muội sẽ đến hỏi thăm hoàng hậu tỉ tỉ vào lúc khác."
"Ái Liên xin phép cáo lui." Tấm dời khỏi vòng tay hoàng thượng, mặt đỏ rực lên vì xấu hổ. Vũ nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Tấm liền mỉm cười châm chọc. "Hoàng Hậu nương nương của ta, chẳng biết từ khi nào mà nàng đã trở thành thiếu nữ e thẹn, dễ xấu hổ rồi?" Tấm nghe xong mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ. Vũ lại kẽo Tấm vào lòng, để Tấm dựa đầu vào vai người nhỏ nhẹ nói bên tai Tấm. "Tử Đằng từ bây giờ, nàng phải chăm sóc cơ thể một chút, ăn uống đầy đủ, uống thêm một chút thuốc bổ, nàng cũng không cần hàng ngày đích thân xuống bếp hầm canh, pha trà cho ta nữa. Bây giờ nàng và hài nhi chính là quan trọng nhất. Nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm việc quá sức... Hơn nữa nàng phải tự bảo vệ bản thân..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!