Thiên nhẹ nhàng vuốt tóc Cám, hai tay trượt xuống ôm lấy khuôn mặt Cám, mắt nhìn thằng vào mắt Cám, ôn nhu cất tiếng. "Thời gian qua, nàng đã vất vả rồi. Xin lỗi vì ta đã không làm gì được cho nàng ngay lúc nàng yếu đuối nhất. Ngay lúc nàng cần giúp đỡ nhất ta lại không xuất hiện, không thể thành bờ vai vững chắc cho nàng tựa vào. Nhưng... kể từ bây giờ nàng chính là người của Mộ Dung Thiên này, cả cuộc đời này của nàng sau này, từ giờ sẽ do ta che chở, bảo vệ. Tôi sẽ là người thân của nàng, sẽ ở bên cạnh nàng. Bắt đầu từ đây, nàng sẽ không bao giờ lẻ loi nữa, ta sẽ không để ai ức hiếp nàng nữa." Cám khẽ ngước lên nhìn Thiên, trước tới giờ nàng ta luôn là một kẻ xấu, luôn chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện cuộc đời Tấm. Cám là kẻ xấu, nàng biết điều đó, nhiệm vụ của kẻ xấu chính là pha thêm sắc màu, làm nổi bật lên hình ảnh của kẻ thiện lương. Kết cục của kẻ xấu nào cũng giống nhau họ bị khinh rẻ, miệt thị, bị ức hiếp cuối cùng vẫn là cái chết. Đắng cay trong cuộc đời này, có gì Cám cũng đã từng trải qua. Mạng sống của mẹ con Cám, đối với người đời vô cùng rẻ mạt. Họ hân hoan vui sướng trước cái chết đau đớn của cả hai, nhưng đã có ai từng nghĩ đến Cám, kẻ bị dội nước sôi đến chết? Nó đau đớn lắm, cái cảm giác đau đớn thấu tủy thấu xương, từng lớp da trên người lần lượt tróc ra bởi nhiệt nóng, đau tới mức Cám như mất hết cảm giác. Cám lúc đó chỉ ước được chết ngay lập tức nhưng điều đấy nào có dễ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!