Cám ngồi phịch xuống giường, đôi lông mày nhíu lại. Đến là bực mình mà! Cứ nghĩ đến hai con người kia âu âu yếm yếm, cười cười nói nói là Cám lại ức phòi máu. Cám bực dọc mở cửa tủ ra, lôi từ góc tủ ra một cái hộp sắt bên trong chứa toàn mứt sen. Bốc cả một nắm to cứ thế mà bỏ vào mồm cho bõ tức. Ấy thế mà vừa nhét vào mồm xong lại liền hối hận. Mứt sen thì ngon thật đấy, vừa ngòn ngọt, vừa bùi, vừa thơm. Cơ mà ăn nhiều thì cái ngòn ngọt kia có thành ngọt khé, ngọt tới không thể chịu nổi. Cám nhắm nhắt nhắm mũi nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống sau đó vội vàng chạy ra bàn rót cốc nước lá mà uống. Uống xong nước, cảm thấy đỡ hơn Cám lại bắt đầu bực dọc. Nàng ta bắt đầu nhại tiếng. "Anh sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này!" "Anh sẽ không để ai bắt nạt em!" "Em sẽ không bao giờ cô đơn nữa!" "Hứ!! Biết ngay vẫn chỉ là nói xạo thôi mà!! Đúng là đàn ông!"
Cám tức giận ra ngoài ban công đứng hít thở không khí, nào có biết rằng có người đằng sau rón ren đi tới, luồn hai tay qua eo Cám rồi ôm chầm lấy. Cám giật mình hét lên một tiếng rồi gạt tay người kia ra, quay cả người lại, ánh mắt hoảng hốt bỗng trùng xuống rồi lại trở về với khuôn mặt bực dọc ban nãy. "Linh về rồi hả anh?" "Ừ cô ấy về rồi. Em sao vậy?" "Em có gì đâu." Thiên nghe Cám nói xong lại tiến tới ôm lấy Cám, lần này, hắn choàng tay qua người Cám mà ôm lấy nàng ta vào lòng. Từ phía sân dưới thấp thoáng hình dáng cô gái ngước lên nhìn hai người đứng ở ban công ánh mắt sắc lại lạnh lẽo như băng, cô ta cứ vậy đứng nhìn sau đó liền rời khỏi. Cám đứng im được vài giây sau đó lại đẩy Thiên ra, lùi về phía sau vài bước. Thiên sững sờ nhìn vợ mình còn Cám, sau khi đẩy Thiên ra, mắt hơi ngước lên nhìn Thiên sau đó lại trùng xuống, tay phải ôm lấy cánh tay trái. "Anh... anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng sẽ khiến em cảm thấy khó chịu. Anh sẽ không làm vậy nữa đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!