Bàn tay đặt lên cái cổ bé nhỏ của đứa nhỏ. Khẽ nắm hờ lấy. Hơi thở của đứa trẻ trên tay Cám, càng ngày càng yếu dần, lồng ngực nó phập phồng từng đợt. "Lục phúc tấn! Người đang làm gì vậy?!! ( * chương trước thì mình để mọi người trong cung gọi Cám là tiểu thư, nhưng xét theo thứ bậc thì cám là vợ của quận vương và là con dâu của vương gia nên từ chương này người trong cung sẽ xưng hô Cám là phúc tấn.) Tiếng gọi của Như Ý khiến Cám chợt rút tay lại. Nhịp thở đứa trẻ kia thì ngày càng chậm lại rồi dừng hẳn. Như Ý hoảng hốt kêu lên, Cám cũng giật mình thức tỉnh. Cám nàng ta đã làm gì vậy chứ, vì thù hận mà giết đi một linh hồn vô tội còn chưa hé mở mắt. Làm như vậy, thì mối thù của Cám cũng đâu được giải tỏa, rốt cuộc cũng chỉ khiến nàng ta trở thành kẻ giống với đám người tầm thường ngoài kia, độc ác, nhẫn tâm. Cám vội vàng lật người đứa nhỏ lại xoa xoa chân tay nó cho máu lưu thông sau đó liền phát chan chát vào mông nó mấy cái. "Phúc tấn, người làm gì vậy!!"
Cám không trả lời, ba bốn lượt đánh thằng bé vẫn không tỉnh lại Cám vung tay phát một cái mạnh vào mông đứa nhỏ kia, nó bật khóc oa oa vừa đúng lúc nha hoàng kia trở lại với hoàng thượng và những người khác. Hoàng thượng sai thái y kiểm tra cho hoàng hậu, bản thân người đi về phía Cám, nhíu mày ra lệnh. "Hoàng nhi, mau đưa hoàng nhi cho ta!" Cám cũng chẳng dám trái lệnh liền nhẹ nhàng trao đứa trẻ kia cho hoàng thượng. Đứa trẻ đang khóc lớn vừa nằm vào vòng tay hoàng thượng đã nín mắt mở to nhìn. "Đẹp, đẹp lắm, hoàng nhi của ta, quả là một đứa trẻ thanh tú." Thái giám bên cạnh thấy vậy cũng múa thêm lời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!