Âm thanh lách cách của xiềng xích khiến Cám tỉnh dậy, trời đã sáng, nhưng ở trong nơi này vẫn như vậy, tối om không ánh sáng. Cám mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy đó chính là mảnh yếm màu đỏ tươi bằng lụa thêm hoa vô cùng đẹp mắt rơi từ trên xuống nền đất ngay trước mặt nàng ta. Cám mỉm cười ngồi thẳng dậy mà nói. "Tấm, chị tới rồi." Tấm lấy khăn tay để lên đầu mũi để làm bớt đi cái mùi hôi thối bốc lên, nàng nhấc cao váy áo của mình khi bước vào để không bị bùn đất ở đây làm bẩn. Chiếc áo yếm bị nàng ta vứt xuống trước mặt Cám. Đó chính là chiếc áo trước kia nàng cực khổ muốn có được nhưng kết cục vẫn bị Cám giành mất. "Cô đem thứ này đến cho ta làm gì?" Tấm cáu gắt hỏi.
Sáng sớm nay, một nô tì đã đem vào trong tẩm cung một chiếc áo yếm lụa, nói rằng Quận vương sau khi dời đi tốt qua, tối nay trở lại và nhất quyết kính thứ này tới tay Tấm. Tấm nhìn lướt qua một cái liền nhận ra ngay món vật ngày xưa, ban đầu định đem vứt, đốt sau đó nghĩ thế nào lại quyết định tới nhà lao thăm Cám. "Thôi nào Tấm, nơi này cũng nào khó chịu đến nỗi thế. Chúng ta đều đã từng ở nơi thậm tệ hơn thế này mà." "Chúng ta sao?" Tấm bật cười rồi nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!