"Đáng tiếc, điều cô nhờ tôi chẳng thể làm. Mà nếu tôi có thể anh ta cũng nào cho phép." Hạ Tịch Linh lạnh nhạt trả lời. Lục Tử Đình cô ta bây giờ đang lam gì đây, ghép đôi tác thành cho nàng với Thiên hay sao. Bộ cô ta muốn làm bồ tát từ bi, trao người mình yêu cho nữ nhân khác, dùng cái điệu bộ đó mà nhờ vả như đang thươn hại nàng như vậy sao? Đáng tiếc nàng ta chẳng cần tới việc đó. "Tôi không nhờ vả cô, tôi đây chính là trông cậy mà van xin cô giúp tôi. Cô có thể nào không?" "Cô nói gì vậy chứ? Ban đầu cô đến lấy hết mọi tình cảm của anh ta giờ lại muốn bỏ đi, cô rốt cuộc là thể loại gì vậy chứ?" Tịch Linh nhíu mày mà gằn lên từng chữ. "Lục Tử Đình tôi nói cô biết bất kể là cô hay tôi đều chẳng có quyền định đoạt điều kia. Và cô, thay vì ở đây van xin hay gì thì cô nên về với Thiên và tự mình nói với anh ấy đi. Tịch Linh tôi đây nói gì thì cũng là con gái, tôi chẳng thể vì một lời nói của cô mà phải chấp nhận trở thành lẽ của một người đàn ông chẳng hề yêu mình."
"Cô nói đúng, tôi chẳng thể ép cô làm lẽ nhưng tôi sẵn sàng để cô làm chính thiếp nếu như cô muốn." Cám nói, gương mặt chảng chút cảm xúc, giọng điều lại điềm nhiên đến lạ thường. "Cô điên rồi Lục Tử Đình, cô điên thật rồi! Cô mau trở về đi tôi sẽ chẳng giúp gì cho cô đâu." Hạ Tịch Linh nói xong, mặc kệ trước đó ra khỏi nhà làm gì mà bước thẳng vào nhà, cái cổng đóng mạnh vang lên âm thanh to lớn, chợt khiến Cám giật mình. Giật mình rồi tỉnh ngộ. Hạ Tịch Linh nói đúng, nàng điên rồi, thực sự điên rồi. Nàng ta ở đây nói mấy điều điên rồ đó làm gì trong khi thời gian đó nàng ta tiếp tục lẻn vào cung tìm kiếm biết đâu lại tìm được thứ gì hữu ích.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!