Dứt lời, Cám rơm rớm vài giọt nước mắt, nước mắt này vốn cũng chỉ để lấy lòng tin của Ái Liên kia, vốn cũng chỉ là dối lừa để gạt người. Ái Liên nhìn thấy kẻ bên cạnh dớm nước mắt, bất giác cũng có chút thương cảm. Cơ mà, thương cảm thì ít mà nhẹ nhõm thì nhiều. "Vậy... cô có tìm được gì không...?" Ái Liên ngập ngừng, chất giọng không cao không thấp, điệu bộ vô cùng bình tĩnh mà hỏi. Đáp lại chỉ có một khuôn mặt u sầu, não nề. Cám lắc đầu. Ái Liên nhìn vẻ mặt Cám như vậy, khóe môi bỗng chốc nhếch lên một chút sau đó lại về trạng thái cũ. Vẫn cái giọng tỏ vẻ đồng cảm, thương xót mà nói. "U sầu bây giờ cũng có ích gì, chi bằng, để ta sai người nấu ít canh hầm, Phúc Tấn hay ăn một chút rồi nằm nghỉ ngơi lấy sức. Nếu như lần tới cô muốn vào cung tìm hiểu, thì cứ nói với ta một câu, chuyện đó ta có thể giúp. Hà cớ chi phải lén la lén lút như vậy. Dù sao thì cô cũng đường đường là Phúc Tấn của Quận Vương, lại làm mấy điều như vậy xem cũng chẳng hay ho gì."
"Thần thiếp đội ơn nương nương đã giúp đỡ." Cám nói hết câu cũng ngập ngừng một lúc rồi mới tiếp tục. "Nương nương, thân thiếp có điều này thắc mắc, không biết thần thiếp có thể mạn phép hỏi nương nương vài điều hay không?" "Phúc Tấn cứ nói."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!