"Trước đây, không ai dám trực tiêpa động đến anh ấy.
Có động đến cũng chỉ là thủ hạ của Thâm.
Ngài Tề Lăng ưa sạch sẽ này là không ngại bẩn a?" Tề Lăng thu hồi nụ cười, biểu tình trên mặt chợt lạnh lùng đến cực điểm.
"Cũng không liên quan đến loại người cầu nam nhân thao như ngươi" Khê Vĩ tức giận, biểu tình trên mặt vô vàn xấu xí.
Căm ghét nhìn đến Bạch Hàn Vĩ.
Tề Lăng di chuyển ánh nhìn, đỡ lấy Hàn Vĩ để nhìn rõ cậu.
Ánh sáng từ đèn rọi xuống gương mặt cậu không khỏi làm Tề Lăng hoảng sợ.
Đôi mắt vốn rất sáng giờ là một màu trắng đục.
Gương mặt bầm tím một mảng, vết rạch nham nhở ngự trị trên gương mặt xinh đẹp của cậu cùng....những vết cắt tàn nhẫn trên khoé môi.
Tề Lăng đau đớn vô cùng.
Hắn chưa kịp nói lời yêu thương thì người hắn yêu đã bị tàn phá đến thế này.
Tề Lăng vuốt nhẹ lên gương mặt cậu.
Cảm nhận rõ rệt Bạch Hàn Vĩ run rẩy sợ hãi.
"Ngoan, ta đưa em đi.
Em sẽ không còn khổ nữa.
Được chứ?" Tề Lăng ôn nhu nói.
Dùng tà áo choàng đắp lên người Bạch Hàn Vĩ, đứng lên.
Bạch Hàn Vĩ không vùng vẫy, chỉ run rẩy nằm im trong lòng Tề Lăng.
Ngoan ngoãn đến làm người ta đau lòng.
"Tề Lăng, anh không được đưa Hàn Vĩ ra khỏi đây" Khê Vĩ thấy hắn đi liền chạy đén chắn đường.
"Cút ra" Tề Lăng lạnh lùng bảo.
"Không! Nếu anh đưa y đi.
Nghĩ xem, anh sẽ đưa y đi được bao xa? Bảo hộ y như thế nào? Cố Vãn Thâm hoàn toàn có thể dựa vào năng lực làm trưởng gia tộc của anh truy tới cùng, đến lúc đó Hàn Vĩ là chìm xuống dưới biển.
Đừng tự ý đêna rồi tự ý đưa đi" Khê Vĩ nóng nảy.
Vốn dĩ là định để camera quay lại lúc Tề Lăng ôm Hàn Vĩ, kích Vãn Thâm ghen tuông mà điên cuồng phá hủy cậu.
Lại không ngờ Tề Lăng thế mà xông vào cướp người.
Tề Lăng vòng qua Khê Vĩ, vững vàng bước đi.
Khê Vĩ nóng nảy chạy theo chặn lại.
Tay chạm vào áo choàng của hắn liền bị hắn hất ra suýt té. "Tề Lăng, đừng vô lý.
Bạch Hàn Vĩ, anh nghe tôi.
Em anh và mẹ anh đã chết, nhưng anh vẫn còn Cố Vãn Thâm.
Anh là nợ Cố Vãn Thâm 2 mạng người.
Nếu anh đi, Cố Vãn Thâm sẽ tức điên lên, nói không chừng lúc đó còn quật mộ mẹ và em gái anh lên cho họ chêta cũng không được yên" Bạch Hàn Vĩ nghe đến mẹ và em gái liền kịch liệt giãy dụa, từ trên tay Tề Lăng té xuống đất.
Tề Lăng hoảng hốt đưa tay đỡ, lại bị Hàn Vĩ né tránh.
"Tôi sẽ quay lại hết, nói với Cố Vãn Thâm từ trước đến giờ anh chỉ là lừa dối anh ấy." Khê Vĩ cầm lấy điện thoại lên lùi về phía sau.
Không ngờ, Bạch Hàn Vĩ cư nhiên điên cuồng, theo hướng giọng nói của Khê Vĩ liền nhào đến.
Bậc thang ngoài cửa cao hơn 2m so với sân, cứ thế cả hai lăn xuống lầu.
Lại không ngờ, Cố Vãn Thâm xe vừa đến nhà, nhìn thấy một màn như thế.
Không nói hai lời liền xuống xe chạy vào.
Đầu Khê Vĩ bị va đập vào bậc thang cuối, mạnh đến tứa máu.
Còn Bạch Hàn Vĩ nhờ nương theo Khê Vĩ chỉ ngã đè lên trên.
Cố Vãn Thâm tức giận đến đem Bạch Hàn Vĩ kéo ra, tặng cho một cái tát đau điếng liền quăng cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đập vào tượng đá gần đó.
Tề Lăng cũng lo lắng không kém, chạy đến đỡ cậu đứng dậy.
Định nhân lúc hỗn loạn đưa cậu đi.
Lại không ngờ đến bà nội hắn truy đến cửa, hơn 5 vệ sĩ lực lưỡng đem bắt Tề Lăng lại, tiêm thuốc mê mang đi.
Để lại Bạch Hàn Vĩ trơ trọi nằm dưới sàn đầy tuyết. Bạch Hàn Vĩ không cảm thấy đau, chỉ thấy choáng một chút, lại có ê ẩm.
Hoàn toàn không ngờ đầu cũng va đập vào chỗ bén nhọn của bức tượng, phía sau đầu máu chảy dầm dề.
Cố Vãn Thâm cầm máu cho Khê Vĩ, cẩn thận nâng vào xe hơi đem đến bệnh viện.
Tài xế ngay lập tức lái xe đi.
"Đem cầm máu sơ cho y, sau đó nhốt dưới hầm.
Đừng để y tự sát". Trước khi mang Khê Vĩ hôn mê rời khỏi xe, tiến vào bệnh viện, Cố Vãn Thâm quay đầu dặn dò tài xế riêng.
Lần này là tự Bạch Hàn Vĩ tìm chết, có trách hãy trách cậu ngu đần tự gây với Khê Vĩ.
Bướng bỉnh như vậy, là sợ tôi không trị được cậu sao? Đồ điếm.
-------------------------- Quà tặng trung thu.
Ta định hôm nay không viết.
Tại hôm nay ta bận nà :( mà nghĩ Trung thu không có quà tặng, các nàng sẽ bỏ Havi ta mất nên :))) trung thu vui vẻ nhé :)) ???
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!