"Là ai mà em cứ ấp úng thế?" "LÀ THẦY ĐẤY Ạ!!"-Thanh Nhã nói to.
"H.
.
hả!?" "E-em thật ra thích thầy từ lâu rồi! liệu thầy-" "Em đừng nói đùa như vậy chứ,em còn trẻ con,chưa hiểu được cảm xúc của mình đâu!"-Ninh Khải phì cười,xoa đầu cô.
"D.
.
dạ!?" "Thôi mau về nào" "!.
.
" Ninh Khải đội nón cho Thanh Nhã rồi chở cô về.
Trên đường về cả 2 im lặng,không ai nói ai 1 lời nào.
Trước cổng,Thanh Nhã gỡ nón đưa cho Ninh Khải.
"H-hôm nay cảm ơn thầy ạ.
.
" Thanh Nhã nói rồi chạy 1 mạch vào nhà.
"Haizzzz! "-Ninh Khải thở dài rồi lái xe về.
Bố mẹ thấy con gái mình có biểu hiện lạ nên cũng hỏi,nhưng Thanh Nhã không trả lời.
Đi thẳng lên phòng.
"Con bé sao thế nhỉ?"-Mẹ Thanh Nhã lo lắng.
"Chắc con bé vừa có chuyện buồn"-Bố Thanh Nhã an ủi.
Thanh Nhã khóa cửa phòng,nằm ôm gối khóc nấc lên.
"Hức,em-em thật sự thích thầy mà-hức.
.
" Nói cô trẻ con?Cô cũng đã 16 tuổi đầu rồi chứ có còn bé bỏng gì đâu mà nói cô trẻ con?Thanh Nhã ấm ức khóc to.
Bố mẹ Thanh Nhã ở ngoài cửa,nghe con khóc mà xót.
"Con gái mình bị gì mà khóc to thế anh?"-Mẹ Thanh Nhã xót ruột.
"Con bé chắc đang thất tình.
.
" "Lo cho con quá! " Cả 2 ông bà đều lo lắng nhưng không dám gõ cửa,đành thở dài đi xuống phòng khách rồi gọi bác Tri đến,có cả Ninh Khải.
Lát sau,bác Tri và Ninh Khải cũng đến.
"Có chuyện gì mà nhìn mặt anh trầm tư thế anh Khương?" Bác Tri nhìn nét mặt lo âu của ông Khương mà hỏi.
"Haizzzz,con bé chả hiểu bị làm sao mà nãy vừa về nhà đã chạy thẳng lên lầu,khóa cửa rồi khóc ầm lên.
"-Bác Khương thở dài.
"! !.
.
"-Ninh Khải trầm ngâm.
"Con lên dỗ con bé đi Ninh Khải"-Bác Tri nói.
"D.
.
dạ!?" "Dù sao ba thấy con cũng có vẻ thân với con bé" "Dạ được!.
" "Nhờ vào con cả nhé Ninh Khải.
.
"-Mẹ của Thanh Nhã đặt tay mình lên tay Ninh Khải.
"Dạ! " Ninh Khải đứng dậy rồi bước lên lầu,tiến tới phòng Thanh Nhã.
_*Cốc cốc cốc* "Thanh Nhã! em c-có ở trong đó không.