Chương 35: Giết
"Sao anh không để em đưa mọi người qua, như vậy thì mọi người có thể giữ sức mà anh cũng không bị thương. Chẳng lẽ trong đội có vấn đề gì sao?"
Âu Cơ tiến đến gần Phạm Thiên nhỏ giọng hỏi.
Phạm Thiên lắc đầu nghiêm túc nói:
"Đều là những người không mấy quen biết tất nhiên là sẽ có chút vấn đề. Kỹ năng của em là lá bài tẩy của chúng ta, không đến tình huống bất đắc dĩ không nên dùng."
Ồ một tiếng, Âu Cơ gật đầu xem như đã hiểu....
"Thiên a chúng ta đã đi sâu vào vùng giữa rồi đó, vẫn chưa tới nơi hả. Cứ cái đà này sẽ sớm tới vùng trong thôi, mình không muốn anh Phong phải phí công đâu."
Hạ Lạc bỗng dưng cười nói.
Phạm Thiên nhíu mày.
Đây là muốn nhắc nhở mình dù có ơn cứu giúp nhưng chưa đến mức để người khác phải bán mạng ư.
Không có quay đầu lại, Phạm Thiên lạnh nhạt nói:
"Sắp tới rồi, 200 mét nữa. Có lẽ vị trí của Long là sát ranh giới vùng trong. Tôi cũng không ép ai cả, nếu thật tại vùng trong thì mọi người cứ thoải mái rời đi."
Âu Cơ cũng nói: "Đúng vậy, bọn tôi đảm bảo sẽ không ngăn cản cũng không oán lấy một tiếng."
"Đâu cần như vậy chứ, mình tất nhiên là sẽ cố gắng giúp hai người rồi." Hạ Lạc cười hì hì nói.
Phạm Thiên không lên tiếng.
Cả đội tiếp tục tiến lên.
Cũng may là không còn gặp đợt phong nhận nào như lúc mới vào nữa. Dù có cũng rất ít, hoàn toàn không phải vấn đề....
Một góc cao nào đó trong vùng giữa của bạo phong cốc, ở đấy đứng lấy tám bóng người khác nhau.
"Tại sao lại dừng lại?" Phong Không hỏi.
"Còn cách 30 mét nữa." Phạm Thiên nói.
"Không thể nào, tinh thần trải rộng của tôi đâu cảm nhận được gì." Lâm Minh không tin.
Hạ Lạc thử sử dụng nhật luân nhãn, đôi mắt một lần nữa thay đổi.
Nhìn về phía đằng trước Hạ Lạc nói:
"Quả thực có hai hai tên yêu tộc ở hướng đông cách đây gần 30 mét. Có lẽ là do có vật phẩm gì đó giúp che giấu ba động khí tức nên chỉ có thể dùng mắt thường để nhìn."
Nói xong Hạ Lạc đem tình huống của chúng miêu tả qua một lần.
Không để lại dấu vết, Phạm Thiên liếc mắt nhìn Hạ Lạc một cái.
Liền thần thức thăm dò của hắn cũng chỉ hơi mơ hồ cảm nhận được chút vậy mà nhật luân nhãn của Hạ Lạc lại nhìn rõ được như vậy.
Quả nhiên đều không phải người tầm thường.
Hai hai tên yêu tộc. Mười hai tam tinh hạ phẩm, sáu tam tinh trung phẩm, bốn tam tinh thượng phẩm.
Gần đó là một hang động đã bị sụp, đá chắn kín lối ra. Lạc Long chính là đang trốn trong này.
"Mình sẽ thử xử lý vài tên." Hạ Lạc nói.
"Từ từ!"
Đưa tay ra ngăn cản, Phạm Thiên lấy ra một bịch gì đó đưa cho Hạ Lạc rồi nói:
"Tẩm thêm cả độc vào mũi tên nữa!"
Ồ một tiếng, Hạ Lạc ngạc nhiên nhận lấy bịch độc dược.
"Âu Cơ, lấy cho anh mượn cây cung!"
Lấy ra răng của xuyên sơn thử cùng với một bịch độc khác, Phạm Thiên sử dụng binh thể biến những cái răng đó thành những mũi tên kịch độc có tính xuyên thấu cực mạnh.
Tam tinh trung phẩm binh khí, xuyên lý tiễn.
Mà nhắc đến cũng lạ, binh thể không thể tạo hai thanh kiếm cùng lúc nhưng mũi tên hay những thứ tương tự lại có thể tạo một đống.
Hắn bây giờ là tam tinh, tối đa có thể tạo được ba mươi mũi tên.
Tẩm xong độc cho tên, Hạ Lạc lần nữa lấy ra cây cung kì lạ đó bắt đầu nhắm bắn.
"Không cần ham, trước diệt đám yếu nhất trước!" Nhận lấy cung từ Âu Cơ, Phạm Thiên cũng vào thế tấn công.
"Hiểu rồi!" Hạ Lạc cười nói.
Piu.
Một tiếng kêu rất nhẹ, hai mũi tên gần như cùng một lúc được bắn ra.
Mang theo tốc độ cực nhanh, hai mũi tên xé gió mà đi.
Phập.
Phập.
Cách đó gần 30 mét, hai mũi tên găm thẳng vào đầu và tim của hai tên yêu tộc hạ phẩm.
Những tên hạ phẩm khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì sinh mệnh hai kẻ này đã về không.
Cũng là những tên trung phẩm trở lên kịp phản ứng bày ra thế phòng thủ.
Đợi khi nhận ra bị tấn công thì lại có hai mũi tên khác bay tới.
Hai tên yêu tộc nữa đã bị hạ gục.
"Cẩn thận, có cung thủ gần đây. Tất cả mau tập hợp lại!"
Một tên yêu tộc trong đó quát.
Có vẻ địa vị của tên này khá cao, chỉ một câu mà những người khác liền làm theo không chút ý kiến.
Lại hai mũi tên nữa bay tới.
Lần này tuy không kịp né nhưng vẫn phản ứng kịp, hai tên hạ phầm bị nhắm tới đều giơ tay lên đón lấy.
Cứ tưởng thoát được một kiếp nhưng không, độc có tác dụng ngay lập tức khi vừa tiếp xúc với mục tiêu.
Kịch độc trên mũi tên bắt đầu truyền đi khắp cơ thể
Vết thương chuyển màu, mùi thối tỏa ra, xuất hiện triệu chứng thối rữa.
Máu chuyển tím, khó thở, các cơn đau đớn đến tột độ liên tục được truyền thẳng tới não.
Chỉ sau một phút quằn quại trong đau đớn thì cả hai đều chết đi. Phần còn thừa cũng nhanh chóng mục nát hết và bị cơn gió ngang qua thổi bay.
Lúc này những tên yêu tộc khác mới để ý tới bốn kẻ bị bắn trúng lúc đầu chả biết từ lúc nào đã không còn một mảnh cặn.
Không chút giấu vết, giống như sáu tên đó chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
"Cẩn thận, tên có độc. Tất cả tiến vào cảnh giác cấp cao nhất." Tên yêu tộc vừa nãy lại lên tiếng.
Hiểu được sự nguy hiểm, cả đám ngưng trọng nhìn xung quanh cảnh giác.
Mười phút sau, thấy vẫn không có động tĩnh gì cả đám hơi buông lỏng một chút nhưng vẫn cảnh giác.
Cách đó 12 mét, đám người Phạm Thiên đang trốn trong vùng điểm mù tại đó.
"Sao lại không bắn tiếp, độc tính mạnh như vậy thì bọn chúng không chết cũng trọng thương a." Hạ Lạc nhỏ tiếng hỏi.
"Không thể, nếu làm được thì đã làm rồi." Phạm Thiên nói.
Độc này là hủy thần thi, một loại độc cực mạnh và độc ác. Bất cứ kẻ nào trúng độc đều không thể thoát khỏi số phận là quằn quại trong đau đớn đến chết và hoàn toàn không có thuốc giải.
Đáng tiếc, độc này không phải vạn năng. Hiệu quả tuy mạnh mẽ nhưng điều kiện để dùng cũng vô cùng hà khắc.
Trúng độc chắc chắn chết nhưng để bị trúng độc thì phải có tu vi thấp hơn phẩm cấp đan dược mới được.
Chỗ độc Phạm Thiên làm ra này là dùng nguyện thảo tam tinh trung phẩm để làm, tức là nó chỉ có cấp bậc tam tinh trung phẩm thôi. Điều này có nghĩa chỉ những tam tinh hạ phẩm trở xuống mới có thể bị trúng độc.
Đây cũng là lý do Phạm Thiên nhắm tới những tên hạ phẩm trước.
Bắn tên thì kịp phản ứng mà dùng độc thì không có tác dụng, như này còn không bằng diệt quái trước đánh boss sau.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì, đã đợi ở đây mười phút rồi. Lão Long sẽ không đến mức không cầm cự được a." Thánh Gióng bẻ tay côm cốp hăng máu nói.
Lời vừa ra Âu Cơ lại càng thêm lo lắng, sẽ không thật sự tới muộn a.
"Tao lại đập vỡ cái mồm nồi mày giờ tin không. Đợi đây thêm một lúc chờ cơ hội úp sọt chúng nó." Phạm Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Thánh Gióng nói.
Biết mình lỡ mồm, Thánh Gióng gật đầu một cái rồi im lặng.
"Đây là cơ hội cuối cùng, tôi hỏi một lần nữa có ai muốn rời đi lúc này không." Phạm Thiên nhìn xung quanh năm người nói.
"Đã bảo là tao đi trả nợ rồi mà." Tiền Nhiều lên tiếng trước tiên.
"Cái gì, rời đi hả. Mình muốn rờ..."
Hạ Lạc đang muốn nói thì đột nhiên Phong Không xen vào:
"Tôi đi, ơn này không trả làm người không được."
Nói xong Phong Không nhìn qua Hạ Lạc, ánh mắt như muốn nói lên điều gì đó.
"Ư, ha ha ha, tất nhiên là sẽ đi rồi. Dù sao mọi người cũng đã giúp đỡ mình mà." Hạ Lạc cười khan nói.
Lâm Minh và Diệp Vô Đạo cùng gật đầu.
"Liều ăn nhiều."
"Cảm ơn, sau vụ này bọn tôi chắc chắn có hậu tạ. Vậy được rồi, sau đây là kế hoạch, tất cả mọi người nghe cho kỹ." Phạm Thiên nghiêm túc nói.
Hai mươi phút sau.
"Giết!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!