TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dư Nhạc chán đến chết nằm ở trong xe một mình.
Kế hoạch của ông ta không hề thành công, tuy đã đổi được lưới ẩn giấu, nhưng Quý Tiểu Mãn vẫn không nói với ông ta được bao nhiêu.
Cô ta không hề có chút tinh thần phấn chấn nào mà người trẻ tuổi nên có, nhìn từ góc độ nào cũng giống như một cái máy bán hàng tự động, toàn bộ quá trình không nói được mười chữ.
Mà người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia sau khi đi vào trong phòng liền không ra ngoài nữa.
Sau khi trùm lưới ẩn giấu và khóa lốp xe, chiếc xe đã dung nhập với đống phế liệu trong góc.
Trừ khi dùng tay chạm vào, nếu không nhìn qua sẽ không hề có sơ hở.
Dư Nhạc cứ nằm như vậy hai ba tiếng đồng hồ, miếng cá khô mặn chát trong miệng bắt đầu trở nên nhạt nhẽo.
Nhàm chán khiến đầu lưỡi ông ta tê mỏi.
Đột nhiên những tiếng va chạm chói tai và tiếng cọ sột soạt vang lên ở cửa xe.
Dư Nhạc giật mình một cái, họng súng cô ta lên trước cả ánh mắt.
Sau đó ông ta liền nhìn đến một cái bóng tròn vo đang cố sức nhảy đến vị trí cửa sổ xe, bốn cái chân nhỏ cố gắng muốn đập vỡ lớp kính, nhưng mà giây tiếp theo lại bất đắc dĩ chậm rãi trượt xuống đất cái rầm.
Tiếp theo là những tiếng cạc cạc tủi thân truyền đến từ ngoài xe.
Dư Nhạc hé cửa xe ra một chút để Châu Sắt đang nhảy tưng tưng chui vào.
Ông ta im lặng đối diện với máy móc sinh mệnh kia vài giây, sau đó chậm rãi nằm xuống.
Giây tiếp theo Châu Sắt liền trực tiếp nhảy lên trên ngực Dư Nhạc, ông ta bị đập cho một cái, tức giận nhổm người lên.
Máy móc sinh mệnh hình cầu kia xoay vòng tại chỗ, nỗ lực vặn vẹo thân hình tròn vo, để Dư Nhạc có thể nhìn thấy tờ giấy kẹt trong khe kim loại.
Thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch nhướng mày, moi tờ giấy ra: "Ồ, còn không trực tiếp thông báo, là đi đến chỗ nào không muốn người khác biết sao?"
Châu Sắt nghiêm túc két một tiếng.
"Để tao nhìn xem...!Tôi và Nguyễn tiên sinh đêm nay tạm thời ở lại nhà thổ, sẽ về trước 10 giờ sáng mai, có việc gì liên lạc sau".
Ở cuối câu còn có icon mặt cười qua loa.
"...Cho nên hai tên nhóc này cùng nhau đi hưởng lạc, để lại một mình ông đây trông xe? Bọn họ nghĩ tao là gì, chó sao?" Dư Nhạc giận dữ vo viên tờ giấy.
Châu Sắt cắn góc áo Dư Nhạc, bắt đầu dùng sức lắc đầu.
"Tao biết hai người bọn họ đang điều tra, nhưng mùi trên giấy...!Mẹ nó, tao cũng muốn điều tra như thế." Dư Nhạc ngửi ngửi tờ giấy có chút mùi ngọt nị, ném vào trong túi, "Đi thôi, đi dạo với chú Dư, mẹ nó chứ cấm đi lại ban đêm cái gì."
Châu Sắt lặng lẽ bò ra ghế sau, ngậm cái hộp lúc trước nó đã giấu đi ra bắt đầu thong thả gặm.
"Có đi không." Dư Nhạc nhe răng, "Được rồi, mày trông xe.
Lát nữa tao sẽ..."
Cánh cửa quán nhỏ cách đó không xa chậm rãi mở ra, một bóng người mảnh khảnh thò ra khỏi khe cửa, cảnh giác nhìn trái nhìn phải.
Dư Nhạc nuốt lời nửa đoạn sau vào, rất có hứng thú mà nhìn.
Hình như không phải chỉ có một mình ông ta có ý định làm lơ việc cấm đi lại ban đêm.
Quý Tiểu Mãn mặc một bộ đồ đen, trên lưng đeo công cụ kim loại lung tung rối loạn, ngay cả bên hông cũng treo đầy đồ.
Mặc dù cô ta mang theo rất nhiều trang bị, nhưng lúc đi qua đám sương mù khí độc lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Trên mặt cô ta là mặt nạ phòng độc cồng kềnh, càng khiến cơ thể mảnh khảnh thêm gầy gò.
Cộng thêm màu xám của hai tay và đùi phải giả, kính bảo vệ mắt đỏ như máu, trong giây phút đó nhìn qua cô ta không giống như con người.
Thấy mục tiêu quan sát tốt đẹp cứ tự đưa tới cửa như vậy, Dư Nhạc xoa xoa tay, đeo mặt nạ phòng độc rồi lén lút xuống xe.
Sau khi cấm đi lại ban đêm, trên đường còn có không ít người, nhưng đa số đều có vấn đề về thần kinh hoặc ý thức mơ hồ, nhìn qua liền biết tinh thần không được bình thường.
Có người đang chém giết, hai tay dính đầy máu.
Có người thì giao cấu ở chỗ âm u, hoàn toàn không quan tâm đến người dưới thân phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhìn từ mặt nào cũng thấy đây không phải là hoàn cảnh thích hợp để một cô gái trẻ tuổi ra ngoài một mình.
Quý Tiểu Mãn không lựa chọn đường lớn, cô ta nhảy lên mái nhà như mèo, mọi hành động đều vô cùng lặng lẽ.
Dư Nhạc phải dùng hết nhãn lực của mười năm làm thuyền trưởng mới không để mất dấu cô ta trong đống khói độc dày đặc.
Hai người cứ vòng qua những con ngõ nhỏ như mạng nhện, đi về hướng khu vực thưa thớt ánh đèn.
Lúc Dư Nhạc bắt đầu nghi ngờ Quý Tiểu Mãn chỉ đang đi dạo, cuối cùng cô ta đã nhảy xuống khỏi mái nhà, lao về phía bóng tối xa xa.
Cho dù cách một lớp mặt nạ phòng độc, Dư Nhạc cũng có thể ngửi được mùi kim loại gỉ sét trong không khí.
Ông ta nấp sau một cái thùng đựng đầy máy móc, mở hình thức quét hồng ngoại trên kính mắt, tiếp tục an tĩnh quan sát.
Nơi này rất có thể là bãi rác xử lý kim loại mà Hà An đã nói, máy móc linh kiện hỏng xếp thành một đám bẫy tự nhiên.
Cho dù không khí ở đây vẩn đục sền sệt, Dư Nhạc vẫn có thể nhìn ra khói độc bay trong bãi rác.
Không ít máy móc sinh mệnh chân dài đang bám vào đống rác tìm đồ ăn, chúng nó cao hơn nửa người, tạo hình giống con rết bị cắt thành đoạn ngắn, phần đầu lập loè ánh đèn màu đỏ làm người ta không thoải mái.
Quý Tiểu Mãn giang rộng tay chân ra, phía cuối chi giả bắn ra que kim loại còn lớn hơn cánh tay, mà đế giày của cái chân hoàn hảo cũng đâm ra trang bị tương tự.
Sau khi điều chỉnh một lát, cô ta dùng tứ chi chạm đất, bắt chước đám sinh mệnh máy móc đó nhanh chóng tiến lên trong phế tích.
Động tác tuyệt đẹp mà đáng sợ, giống như người dị dạng trong phim kinh dị thời xưa.
Cô ta nằm phục người xuống, vọt vào trong đám máy móc sinh mệnh đang gặp hài cốt máy móc, sau đó nhảy lên như nhện.
Những tiếng nổ vang lên trong bóng tối, máy móc sinh mệnh va chạm vào nhau, rất nhanh đã không còn nhúc nhích.
Quý Tiểu Mãn rút một con dao dài sắc bén từ sau lưng, bắt đầu thành thạo mổ những cái xác kim loại, lấy đống linh kiện nhỏ xíu bên trong ra.
Cô ta đang vội vàng gỡ một con ốc nhỏ từ trong đống chất nhầy, một con Thập Hoang Mộc Ngẫu đang lục lọi trong đống rác cô ta thân mình lên, nhào về phía Quý Tiểu Mãn.
Dư Nhạc hít hà một hơi, con Thập Hoang Mộc Ngẫu kia phải to hơn ở Biển phế tích gấp mười lần.
Quý Tiểu Mãn đứng bên cơ thể to lớn đó chênh lệch giống như ngón út so với đầu người vậy.
Cô ta như mọc mắt ở sau lưng, lưu loát nắm lấy linh kiện, lại kéo mấy thi thể kim loại, nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của Thập Hoang Mộc Ngẫu.
Quái vật khổng lồ kia thấy tập kích không thành công, cũng không đuổi theo mà chỉ ẩn giấy thân mình vào trong đống phế liệu kim loại.
Sau đó nó ăn phải bom.
Lần này không phải nổ từ trong cơ thể, mà là một vụ nổ bình thường có uy lực cực lớn - ánh lửa chiếu sáng cả bãi rác, bởi vì các loại kim loại phế liệu mà ngọn lửa biến thành màu lục lam quỷ dị.
Khói đen cuồn cuộn bay theo gió về phía Dư Nhạc.
Cô gái đeo mặt nạ phòng độc đứng sừng sững trong ánh lửa, tiếp tục tách rời thi thể máy móc sinh mệnh giống như tách hàu.
Dư Nhạc thật sự không chịu được đống khói đen, đành phải xê dịch sang chỗ khác.
Nào ngờ dưới chân liên tiếp phát ra những tiếng loảng xoảng như vỏ trứng bị dẫm vỡ, Quý Tiểu Mãn nhanh chóng xoay người, bày ra tư thế công kích.
"Ai?" Trong tiếng ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói của cô ta vẫn không lớn lắm.
Cùng lúc đó, bên trong thành.
Căn phòng trước mặt sạch sẽ thoải mái, ánh mặt trời chiếu ra từ cửa sổ giả lập, tạo ra một quầng sáng vàng bên cạnh bồn tắm.
Trên đầu giường lớn đặt một bình hoa mới mẻ, tỏa ra hương thơm ngát.
Nguyễn Nhàn dùng tay khảy một chút, ngón tay trực tiếp xuyên qua cánh hoa còn đọng sương sớm - hình chiếu ảo giác.
Anh đảo mắt quanh căn phòng được trang trí như khách sạn 5 sao, cùng với khung cảnh thành phố trời xanh bên ngoài cửa sổ.
Nơi này rất giống một căn phòng trên tầng cao của khách sạn xa hoa nào đó trước tận thế, Nguyễn Nhàn lại không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của nơi này sau khi tắt hình chiếu.
Champagne mà khổng tước hoa nhắc tới đang đặt nghiêng trong thùng đá bằng kim loại ở đầu giường, tản ra khí lạnh nhè nhẹ.
Ông chủ trang điểm hoa hòe hoa sói đó không hề hợp với kiểu trang trí cao nhã này, mà dường như gã cũng hiểu được điều đó - sau khi đưa Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ đến phòng, gã đã nhanh chóng đóng cửa rời đi.
"Nhiệt độ không khí ở đây hơi cao." Đường Diệc Bộ ngồi xuống cái nệm mềm mại, dùng khẩu hình nói.
"Xem ra vị tiên sinh kia thật sự thực hy vọng chúng ta uống sạch chai champagne này." Nguyễn Nhàn tùy tay cầm một cục đá lên, không ngờ nó lại là thật, mà còn đang chậm rãi tan ra giữa ngón tay anh.
Anh cũng dùng khẩu ngữ lặng lẽ trả lời.
Cô gái vừa rồi còn ở trong tủ kính đã thay một bộ đồ học sinh, kiểu tóc mới trông càng thêm nhỏ nhắn.
Cô ta đang nấp dưới bàn, cả người run như cầy sấy.
Mũi và mắt cô ta đỏ ửng, cánh tay trắng bệnh yếu ớt.
Đường Diệc Bộ vừa dịch một bước về phía cô ta, cô ta đã phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, ôm chặt lấy đầu.
"Tôi đi tắm rửa trước." Lần này Nguyễn Nhàn lên tiếng, trong giọng nói có vẻ tự tin và lười biếng của người bề trên: "Hoàn cảnh này...!Xem ra chúng ta không thể chơi mấy trò dơ bẩn được."
"Tôi đi cùng anh." Đường Diệc Bộ hiểu ý lên tiếng, Nguyễn Nhàn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thấy hai người không có ý định chạm vào mình, cô gái mới ngừng la hét, lại dịch sâu vào trong bóng tối, đôi mắt u ám mà tuyệt vọng.
Giống như một vị khách đang rất nôn nóng, rất nhanh Nguyễn Nhàn đã rửa sạch vết bẩn trên người mình, nghiêm túc phủ quyết phương án "để đề cao hiệu suất thì tốt nhất là cùng nhau tắm" của Đường Diệc Bộ.
Lúc robot hình người kia bắt đầu tắm rửa, Nguyễn Nhàn lau mái tóc nửa khô, nửa quỳ xuống cạnh bàn cô gái kia đang nấp.
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Vui Vẻ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế Vui Vẻ, truyện Tận Thế Vui Vẻ , đọc truyện Tận Thế Vui Vẻ full , Tận Thế Vui Vẻ full , Tận Thế Vui Vẻ chương mới