TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Quét hình không tốn quá nhiều thời gian, cùng lắm chỉ năm phút.
Các phòng quét hình to bằng nhà vệ sinh chen chúc cạnh nhau, bên trong có sẵn chỗ ngồi.
Trước khi Nguyễn Nhàn cất túi đồ đi đã lặng lẽ xé tờ giấy có đánh dấu "Trương Á Triết" xuống giấu đi, sau đó dùng áo lau sạch chỗ bị xé.
"Loại đồ hộp này là chỗ tránh nạn phân phối sao?" Dựa vào cửa phòng quét hình, Nguyễn Nhàn duỗi cánh tay cho Đường Diệc Bộ, người kia liền đỡ lấy anh.
"Đúng thế.
Người thăm dò sẽ được phát cho đồ ăn phần khẩn cấp, ăn một cái thiếu một cái.
Theo lý thuyết mỗi cái đều sẽ có số hiệu." Đường Diệc Bộ liếc cái hộp đã mất nhãn, ham muốn giải thích lại nổi lên: "Nếu như đây là anh nhặt được ở bên ngoài thì sẽ tính là tài sản riêng của anh."
Nguyễn Nhàn nhíu mày, nhét cái hộp vào trong túi.
Bây giờ anh chỉ biết nó đến từ phế tích.
Có thể là rơi ra từ một thi thể nào đó, cũng có thể là rơi xuống khỏi đại sảnh cùng minh khi đổ sụp.
Nếu như lão Trương không đặc biệt nhắc đến chuyện đồ hộp, anh sẽ cho rằng đối phương không cẩn thận làm mất.
Nếu số hiệu của đồ hộp không phải duy nhất, anh cũng có thể cân nhắc nơi này có hoặc là từng có một vị "Trương Á Triết" khác.
Mà bây giờ chỉ còn một loại khả năng, lão Trương đang nói dối.
Hơn nữa câu nói dối này lại không có chút ý nghĩa nào — hắn ta hoàn toàn có thể nói mình đã làm mất rồi.
"Phòng bếp sẽ tái chế đồ hộp này kiểu gì?" Nguyễn Nhàn dời ánh mắt khỏi nụ cười quá tiêu chuẩn của đối phương.
"Kiểm tra độc tính, xử lý diệt khuẩn rồi bột phấn hóa nó làm gia vị."
Nghe thấy kiểm tra độc tính rồi lại làm thành gia vị, Nguyễn Nhàn mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh đột nhiên trầm mặc, tập trung sự chú ý lên việc khống chế hai chân, sau đó trở lại khu kiểm tra màu trắng theo Đường Diệc Bộ rồi đi thẳng đến cửa.
Phía sau cửa là đại sảnh rộng rãi.
Bốn phía đại sảnh xây không ít cổng vòm đơn sơ, chính giữa là một cái đài hình vòng.
Mấy nhân viên công đang bận rộn thao tác màn hình to lớn lơ lửng trong không khí ở giữa đài.
Một đống thiết bị chồng chất ở góc đại sảnh, màn ánh sáng chiếu xung quanh khiến không gian này không đến mức quá mức lộn xộn.
Trong sảnh không có nhiều người, nhưng cũng coi là người đến người đi khá náo nhiệt.
Nhưng cũng không chỉ có mỗi người qua lại.
Những robot tạo hình khác nhau đang khéo léo đi bên cạnh con người.
Những con robot có ba cái chân cao lớn bước qua đỉnh đầu bọn họ.
Nguyễn Nhàn không thể không khó khăn lùi lại hai bước nhường đường cho một cái máy có hình dạng giống đà điểu không đầu.
Khớp nối của cái máy kia được thiết kế rất tinh vi, Nguyễn Nhàn suýt nữa dính cả mắt vào nó, mãi đến khi bị Đường Diệc Bộ kiên định kéo đi về hướng một cái cổng vòm ngược lại.
Dưới sự so sánh, cái cổng vòm này còn quạnh quẽ hơn không ít.
Trên đỉnh cổng vòm có biểu tượng con rắn quấn quanh cái đinh.
Mùi thuốc bay ra từ hành lang trong cửa, toàn bộ không gian tràn ngập hơi lạnh.
Chưa đi được mấy bước, Nguyễn Nhàn đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lão Trương vẫn có dáng vẻ bẩn thỉu kia.
Hắn ta đang dừng trước một cánh cửa, dùng sức cầm khăn tay lau tay.
Giống như phát hiện ra ánh mắt của Nguyễn Nhàn, hắn ta nghiêng mặt qua nở một nụ cười nhiệt tình.
"Cậu chính là người mới tới, để tôi ngẫm lại...!Nguyễn Lập Kiệt, đúng không? Haiz, tôi đi chuyến này suýt nữa làm hỏng việc, bây giờ cũng không còn nhiều người sống sót đồng ý hoạt động nữa.
Lúc đầu tôi nên đi đón cậu, kết quả đột nhiên mất dấu tín hiệu, cũng may 231 tìm được cậu rồi.
Xin lỗi xin lỗi." Lão Trương nở nụ cười rất chân thành, vừa nói vừa dùng khăn tay kì cọ vết bẩn trên lòng bàn tay.
"Đâu có, bây giờ tất cả mọi người đều không dễ dàng, mọi người chịu tiếp nhận tôi đã rất tốt bụng rồi." Nguyễn Nhàn thuận nước đẩy thuyền.
"Nên làm mà." Lão Trương liếc Đường Diệc Bộ đang giả vờ như không tồn tại, lại chuyển ánh mắt về: "Sao nào, có chỗ nào không thoải mái không? Lần đâu tiên tiêm chip phụ trợ có thể sẽ có vài phản ứng không tốt.
Cậu muốn đi vào kiểm tra sức khoẻ đúng không, có cái gì khó chịu nhất định phải nói cho bác sĩ đấy."
"Anh Trương thì sao?...Tôi vừa mới nghe được một chút, anh đến xem mấy người anh Trì à?"
"Đúng, thuận tiện nói một tiếng với lãnh đạo."
"Tôi có thể vào nhìn một chút không? Anh Trì và Tiểu Đinh rất quan tâm đến tôi, tôi cũng muốn gặp gặp bọn họ." Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Á Triết.
Bàn tay đang nắm tay anh của Đường Diệc Bộ hơi siết chặt, không nói một lời.
"Được chứ.
Dù sao 231 cũng ở đây, Khâu Nguyệt sẽ không nói cái gì, đừng ở quá lâu là được."
Cuối cùng lão Trương đã lau tay xong.
Hắn ta đưa tay lên cửa nhấn một cái.
"Trương Á Triết, khách tới thăm xin thông qua." Theo một giọng nói điện tử trung tính, cánh cửa từ từ mở ra.
"Lão Trì!" Trương Á Triết vừa vào cửa đã bật cười ha ha, nhào về phía lão Trì trên giường.
Căn phòng này không nhỏ, có khoảng năm giường bệnh.
Trong đó ba cái dựa vào cửa sổ giả lập đều có người đang nằm, giường của Trì Lỗi cách cửa gần nhất, tiếp theo là Tiểu Đinh đang ngủ say.
Cái giường trong góc có kéo rèm nên không nhìn ra bên trong là ai.
Trên bệ cửa sổ giả lập có mấy bồn hoa lưu ly.
Bông hoa nhỏ màu xanh vô cùng đẹp mắt dưới ánh mặt trời nhân tạo.
Trì Lỗi đang nằm trên giường bệnh, để trần phía sau lưng.
Phần lưng nằm nghiêng đã được băng bó xong.
Một đám robot nhỏ hình cầu đang bận rộn đi lại bên cạnh vết thương.
Lão Trương vừa vỗ một cái vào giường, có mấy quả cầu suýt nữa rơi ra khỏi lưng Trì Lỗi.
"Lão Trương?! Súc sinh, ông chạy đi đâu?" Trì Lỗi chống người lên, đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn thấy hắn ta cười.
"Còn có thể đi đâu được, gần Mồ hoang chứ sao.
Nghe nói các ông cũng gặp phải Phúc Hành Liêm? Tôi định đi bắt tín hiệu, kết quả gặp phải một con, suýt nữa thì chạy mất cả giày." Trương Á Triết xoa xoa mũi, "Ông không sao chứ?"
"Vết thương nhỏ, một tuần là khỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Vui Vẻ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế Vui Vẻ, truyện Tận Thế Vui Vẻ , đọc truyện Tận Thế Vui Vẻ full , Tận Thế Vui Vẻ full , Tận Thế Vui Vẻ chương mới