TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi vị Đế vương trẻ tuổi vội vã về kinh lâm triều xong, mang theo sắc mặt nghiêm túc đi gặp Thái hậu.
Thái hậu vừa mới đánh xong Ngũ Cầm Hí thì thấy Hoàng thượng còn chưa kịp thay long bào đã đến thỉnh an mình.
Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, vì thế bà liền lệnh cho cung nữ từ từ hẵng mang bữa sáng lên, ngồi trong phòng khách nhỏ yên lặng lắng nghe Hoàng thượng có việc gì gấp tìm nàng.
Hoàng thượng trầm mặt kể lại chuyện hai lần bị xảy thai của Tiêu phi.
Thái hậu bình tĩnh nghe mọi chuyện, cuối cùng chỉ cảm thán một câu: “May mắn Tiêu phi có một muội muội thông minh, nếu không chỉ sợ cháu trai của ai gia lại gặp nguy hiểm dưới tay độc thủ?’’
Hoàng đế hiểu rõ mẫu hậu của mình, cộng thêm chuyện này xảy ra khiến hắn sinh lòng nghi ngờ tất cả mọi người trong Hoàng cung này, thấy Thái hậu chỉ cảm thân nhưng trên mặt không có gì kình ngạc sửng sốt, hơi do dự một chút, cuối cùng nghi ngờ hỏi: “Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài đã sớm biết chuyện này rồi sao?’’
Từ Thái hậu biết sự nghi kỵ trong lòng Hoàng thượng, nhưng cũng không lộ vẻ không vui, chỉ tự mình đưa một tách trà đến trước mặt Hoàng thượng, vỗ vỗ mu bàn tay con trai: “Ai gia sao có thể biết sớm được, nếu thực sự biết rõ, sao có thể để cho Tiêu phi để mất hai đứa bé oan uổng như vậy? Nhưng trong trong chốn thâm cung đầy rẫy những tranh đấu này, loại chuyện làm tổn thương đến long tử vốn chẳng chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ, hậu cung qua các triều đại, những oan hồn quanh quẩn đâu đây thậm chí còn nhiều hơn cả những ghi chép cuộc sống hàng ngày của Đế vương, Tiêu phi lại là một phi tử không có hậu thuẫn vững chắc phía sau, mất đi sự sủng ái của người, bị người tùy tiện chà đạp thực sự không phải là chuyện gì nằm ngoài dự liệu.’’
Những lời này của Thái hậu khiến sắc mặt Hoàng thượng khẽ thay đổi, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện, hắn lớn lên trong Hoàng cung này, mẫu thân lại là phụ nhân tái giá với Tiên đế, đối với những thị phi trong cung này chỉ cần nhắc đến dĩ nhiên cũng có thể tưởng tượng được mọi chuyện.
Thái hậu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoàng thượng, tiếp tục nói: “Hoàng thượng không cần phải đau khổ tự trách mình vì không thể chăm sóc tốt cho Tiêu phi.
Nếu không phải người đối xử lãnh đạm với Tiêu phu, chỉ sợ bây giờ nàng ấy không chỉ đánh mất long thai mà ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được.
Nếu như Hoàng thượng lại vì vậy mà cảm thấy áy náy tiếp tục sủng ái nàng, nàng và đứa trẻ sau khi ra đời sẽ phải đối mặt với biết bao nhiêu nguy hiểm nữa! Tính tình Tiêu phi mềm mỏng dịu dàng, mặc dù thông minh hơn người nhưng thủ đoạn lại không đủ cứng rắn… Rất khó!’’
Hoàng thượng nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: “Chẳng lẽ mẫu hậu biết người đứng sau chuyện này là ai?’’
Từ Thái hậu lắc đầu một cái, tiếp tục nói: “Nếu ai gia là Hoàng thượng, nhất định sẽ giơ cao đánh khẽ với những chuyện như thế này, có thể dùng chuyện này để chấn chỉnh, dằn mặt hậu cung, nhưng tuyệt đối không thể tra xét đến cùng!’’
Sau khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt thường ngày thích tươi cười của Hoàng thượng lại mang theo vẻ tức giận khó có thể che giấu: “Mẫu hậu, chẳng lẽ ngàu cứ để mặc cho những nữ nhân độc ác kia ở bên cạnh trẫm sao?’’
Từ Thái hâu từ từ ngẩng đầu nhìn con trai của mình trước mắt, mặc dù được tỉ mỉ chăm sóc, nhưng cuộc sống trong cung nội quá khó khăn, khóe mắt nàng sớm đã xuất hiện những nếp nhắn nhỏ, nhưng không hề làm giảm mất ánh sáng trong đôi mắt của nàng.
“Trong các triều đại, quần thân đều phải chú ý đến việc giữ thăng bằng các thế lực trong triều, mà ở Đại Ngụy chúng ta, đạo lý này lại có quan hệ đến giang sơn xã tắc! Sự thịnh vượng hay suy vong của Hoàng tộc hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của các thế gia, mà sự cân bằng lợi ích của các bên là chuyện vô cùng quan trọng.
Trước đó ai gia đã từng cảnh báo với Hoàng thượng, từ khi Viên gia suy tàn, Nghiêu gia dần dần trở thành một gia tộc độc quyền, nếu như không thể đảm bảo sự cân bằng đó thì nó sẽ là tai họa ngập đầu với Hoàng gia.
Về điểm này, Hoàng thượng vẫn luôn làm rất tốt, thản nhiên để Bạch gia lấp đầy chỗ trống của Viên gia để lại, có được sự thăng bằng này không hề dễ dàng, người có thể vì một nữ nhân mà phá hủy tất cả công sức của mình không còn một mảnh sao?’’
Vị Đế vương trẻ tuổi nhíu chặt chân mày nói: “Thái hậu đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi.’’
Từ Thái hậu lắc đầu một cái: “Không phải ai gia nói nghiêm trọng vấn đề lên, thật ra trong lòng Hoàng thượng hiểu rất rõ.
Tiêu thị chẳng qua chỉ là một nữ thương, nhưng bây giờ nàng ta lại là Nhị tỷ của Thái úy phu nhân, sau lưng nàng ta đã có tộc trưởng Nghiêu gia Nghiêu Mộ Dã làm hậu thuẫn vững chắc! Nếu như người tiếp tục sủng ái Tiêu Phi thì sự cân bằng trong hậu cũng ắt sẽ bị phá vỡ.
Lúc trước có mấy tú nữ Nghiêu gia vào cung, bệ hạ lại cố ý lấy cớ sủng ái một cô nương An gia vào cùng lúc, sau đó sắc phong nàng làm lên làm phi tử, còn về phần mấy cô nương Nghiêu gia người chỉ sủng hạnh mấy đêm, phong thưởng phẩm cấp rồi ném quá một bên, không phải người làm tất cả chuyện này cũng vì duy trì sự thăng bằng sao? Nghiêu gia đã quá vinh sủng, không cần thiết phải thêm rạng rỡ nữa.
Mặc dù Tiêu phi mang họ Tiêu, nhưng thực chất cũng được xem là người của Nghiêu gia đấy! Hoàng thượng… Sau này người có thể sủng ái nàng, nhưng không thể quá nhiều!’’
Những lời của Thái hậu càng khiến sắc mặt của Hoàng thượng thêm khó coi, ánh mắt lộ rõ sự bi phẫn: “Nhưng chẵng lẽ trẫm vô dụng như vậy, trơ mắt nhìn người khác giết hại nữ nhân và… Con cháu của mình mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn hay sao?’’
Từ Thái hậu nhìn con trai mình thực sự đau khổ và tức giận, cũng thở dài một cái, sờ sờ vào khuôn mặt hắn, nói: “Năm đó, mẫu hậu lâm vào hoàn cảnh khó khăn ở trong chốn thâm cung này, mẫu tử ta sống nương tựa lẫn nhau, không thể tốt hơn bao nhiêu so với Tiêu phi bây giờ.
Khi đó người có hỏi tại sao Phụ hoàng lại mặc kệ mẫu tử chúng ta? Ai gia đã nói cho người rằng, Hoàng cung lớn như vậy, thực tế lại chẳng khác một bãi săn bắn của Hoàng gia là bao, chúng ta đều là những con thỏ yếu đuối, mà chỉ có những chú thỏ đủ thông minh, hiền lành và nhẫn nại ẩn núp mới có thể tránh được mũi tên truy kích.
Mà những còn hổ con sói nhìn thì có vẻ hung dữ kia cuối cùng cũng khó thoát khỏi số phận bị bắn chết, chỉ có nhẫn nại thành tinh, xoay mình biến thành người thợ săn, khi trong tay cầm một mũi tên sắc nhọn mới có thể tùy tiện quyết định sự sống còn của người khác!’’
Đã lâu lắm rồi Hoàng thượng không nghe Thái hậu nhắc lại những chuyện trong quá khứ, bậy giờ đột nhiên nghe vậy lại cảm thấy khó chịu trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút phiền muộn: “Mẫu hậu, chẳng lẽ hiện tại trẫm đã ngồi trên long ỷ, còn chưa được xem là một người thợ săn sao?’’
Sắc mặt Thái hậu cũng trở nên nghiêm túc: “Hoàng thượng, mẫu tử ta cùng lắm chỉ được xem như những con hổ có vẻ uy phong mà thôi, chỉ cần hơi lơ là một chút, thì sẽ dễ dàng mất mạng dưới một mũi tên khác như chơi!’’
Hoàng thượng sao có thể không hiểu những ý tứ trong lời nói của Thái hậu? Hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, sắc mặt phủ đầy mây đen.
Ngày hôm đó sau khi đi ra khỏi cung Thái hậu, Hoàng thượng ngay lập tức tuyên gọi người trong phủ nội thị giám*, lệnh cho bọn họ nhanh chóng điều tra chuyện chiếc vòng bị ngâm thuốc lúc trước.
Chuyện này vừa truyền đã ngoài đã khiến hậu cung nhất thời chấn động, bởi vì chiếc vòng tay ngâm thuốc kia vốn dĩ được Viên hoàng hậu ban thưởng đến tay của Tiêu phi.
(*Nội thị giám: Người phụ trách cai quản ngục giam và các vấn đề tra xét thẩm vấn tội phạm trong hoàng cung.)
Dĩ nhiên chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu lại khóc lóc và thanh minh rằng lúc ấy nàng chỉ định một loạt vòng tay xem như là món quà ban thưởng cho các phi tần, căn bản không thể nào nhớ được cái thưởng cho Tiêu phi có dáng vẻ như thế nào, nếu như có người cố ý lấy chuyện này hãm hại nàng thì nhất định không để lại dấu vết nào cả.
Cuối cùng lại lấy tội danh Hoàng hậu quản lý hậu cung không nghiêm, phạt giảm ba tháng bổng lộc, bị Hoàng thượng khiển trách một phen rồi không tiếp tục điều tra thêm nữa.
Nhưng người đã chế tạo chiếc vòng ngọc kia lại khác, cùng ngày hôm đó phủ trạch của Phạm Thanh Vân bị người gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt, bị mời đến Hình bộ thẩm vấn, nhưng Phạm Thanh Vân lại nói chiếc vòng nọ không phải do chính tay hắn điêu khắc, lúc đó hắn đang bận rộn việc công vụ, lại không tiện từ chối lời đề nghị của Hoàng hậu, cho nên đã giao phó chuyện này cho đồ đề của mình là Hồ Vạn Trù chịu trách nhiệm, những chiếc vòng kia đều được làm từ tay Hồ Vạn Trù.
Thế là vụ án này lại rơi xuống trên người của Hồ Vạn Trù, lúc bị thẩm vấn ở Hình bộ, hắn vẫn một mực ồn ào muốn gặp mặt sư phụ của mình một lần.
Có lẽ cảm thấy tội nghiệt của mình quá nặng không thể thoát khỏi tử tội, trong đêm thẩm vấn thứ hai, hắn đã tháo thắt lưng của mình ra rồi thắt cổ tự vẫn trên song sắt cửa sổ nơi ngục giam.
Vụ án chiếc vòng tẩm thuốc này cứ kết thúc sau khi nghệ nhân chạm trổ ra nó sợ tội treo cổ tự tử, sau đó cũng không thấy ai nhắc đến chuyện Tiêu phi trở về Hoàng cung nữa.
Ngọc Châu vẫn luôn chăm chú theo dõi tỉ mỉ quá trình thẩm tra xử lý vụ án này, khi nghe tin Hồ Vạn Trù sợ tội từ sát trong ngục, nàng trằn trọc một đêm cũng không thể ngủ ngon giấc.
Chiếc vòng kia được mài dũa chạm khắc bằng kỹ thuật tinh vi tỉ mỉ và có độ chính xác rất cao, không phải là sản phẩm mà người bình thường có thể làm ra được, mặc dù kỹ năng của Hồ Vạn Trù thành thạo khéo léo, nhưng còn lâu mới có thể đạt đến trình độ như vậy.
Hơn nữa còn chưa lôi ra công đường xét xử, chỉ mới hai đêm thẩm vấn đã sợ tội tự vẫn? Chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc bên trong chuyện này, nếu như nàng đoán không sai, Hồ Vạn Trù chính là người chịu tội thay cho Phạm Thanh Vân.
Mà sau lưng Phạm Thanh Vân là một chủ nhân giấu mặt có quyền lực như thế nào chứ? Trong chốc lát, Ngọc Châu không thể nghĩ ra được, nhưng việc Phạm Thanh Vân lại thoát tội một lần nữa thực sự khiến nàng vô cùng khó chịu.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ đề cập đến án oan của phụ thân mình trước mặt Nghiêu Mộ Dã.
Càng ở lâu trong kinh thành, nàng càng nhận rõ ràng cục diện chính trị trong triều đình biến hóa vi diệu như thế nào.
Nghiêu gia lại đang đứng trên cành cao, mỗi một bước chân đều liên quan đến triều đình xã tắc.
Bạn đang đọc bộ truyện Tàng Ngọc Nạp Châu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tàng Ngọc Nạp Châu, truyện Tàng Ngọc Nạp Châu , đọc truyện Tàng Ngọc Nạp Châu full , Tàng Ngọc Nạp Châu full , Tàng Ngọc Nạp Châu chương mới