TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 23
Hấp tới chạy tới khu làm việc của tổ chuyên án, mấy người cầm đầu đều ở đây cùng chờ.
Lâm Diêu không kịp nhìn rõ mấy người kia là ai, vọt tới trước mặt Cát Đông Minh hỏi, “Rốt cuộc Tư Đồ xảy ra chuyện gì?”
Cát Đông Minh dụi điếu thuốc lá, oán giận nói, “Tôi còn muốn hỏi cậu đây, tại sao người lại bỏ chạy?”
“Hắn ở trong tay mấy anh, hỏi tôi có ích gì! Tại sao muốn chuyển hắn vào trạm tạm giam?”
Cát Đông Minh nghẹn lời, Dương Lỗi đứng phía sau mở miệng, “Chiều hôm qua chúng tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, bên trong có chứng cứ vạch mặt Tư Đồ là hung thủ giết chú Lương.”
Hắn giật mình, đây không phải chuyện đùa.
jongwookislove.wordpress.com
“Các anh xác nhận chưa? Điều tra chưa? Có xác minh chưa? Chiều hôm qua mới nhận được bưu kiện nặc danh, hôm nay liền đưa Tư Đồ tới trại tạm giam, có phù hợp thủ tục không? Đừng nói với tôi là các anh có đặc quyền, đây là đặc quyền gì? Không để ý tới sự thật, tổn hại đến sự trong sạch của người khác.
Tư Đồ là do các anh đưa về, bây giờ lại không có người, tôi đi đòi ai đây?”
Bị người từng là cấp dưới của mình quở trách, Cát Đông Minh chẳng những không tức giận, trái lại còn thấy khó hiểu.
“Tiểu Lâm, sao cậu không thắc mắc trong bưu kiện đó có cái gì?”
“Bởi vì tôi biết các anh sẽ không cho tôi biết! Quan hệ giữa tôi và Tư Đồ các anh đều rõ, tổ chuyên án cũng không cho tôi tham gia, bây giờ mà nói cho tôi biết thì đúng là gặp quỷ!”
Dương Lỗi đút hai tay vào túi, giọng nói vẫn không thể đem so với gương mặt lạnh lẽo ngàn năm của hắn.
“Lâm Diêu, cậu bình tĩnh một chút.
Bây giờ đã gần đến cuối năm, tỷ lệ tội phạm tăng cao, ở đây không đủ chỗ giam.
Sợ long xà hỗn tạp gặp phải chuyện gì, cho nên, hôm thành lập tổ chuyên án đã quy định, phàm là kẻ tình nghi của những vụ án chúng tôi điều tra, cũng bị giam giữ người người canh chừng.
Nói cách khác, Tư Đồ có thật sự là kẻ tình nghi giết người hay không, cần chúng tôi xác nhận thêm một bước.”
“Đậu má, đây mới tính là tiếng người.”
Trừ Lâm Diêu ra, mọi người đều tìm nơi phát ra lời nói khiếm nhã, cảm thấy kinh ngạc, tại sao không phát hiện người này?
“Hắn là luật sư của Tư Đồ, luật sư Liêu.” Cát Đông Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp Liêu Giang Vũ, không khỏi muốn làm bản thân bốc hơi.
Liêu Giang Vũ mang bộ dáng vô lại bước vào, xem thường nhìn một vòng, “Đương sự của tôi có yêu cầu gặp tôi không?” Lúc này hắn nên thực hiện chức trách.
“Không có.” Dương Lỗi có vẻ không thích hắn.
“Có đưa ra yêu cầu gặp Lâm Diêu không?”
“Không có.”
“Thằng kia, lừa ai đó? Nếu Tư Đồ không đưa ra yêu cầu gặp tôi, tôi chặt đầu xuống cho cậu làm banh đá! Trước khi các anh thay đổi địa điểm, phải nói cho hắn biết nguyên nhân và nơi đến.
Người quang minh sẽ không nói lời mờ ám, cho dù hắn biết nhất thời khó làm sáng tỏ sự việc, hắn cũng có quyền lợi tìm tôi nhờ tôi chuẩn thủ tục hầu tòa.
Bây giờ cái gì là quan trọng, hắn có thể để các anh nhốt vào tù sao? Nếu các anh nói tổ chuyên án có chút đặc quyền, nói ví dụ như từ chối cho người tình nghi tìm người chuẩn bị thủ tụ, thậm chí tước đoạt quyền lợi được gặp luật sư.”
“Luật sư Liêu, anh đang chỉ trích cảnh sát chúng tôi?” Dương Lỗi bước tới một bước, lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có rảnh.
Tư Đồ cũng chạy rồi, tôi thì quan tâm chuyện các anh làm gì tiếp theo hơn.”
“Phát lệnh truy nã Tư Đồ Thiên Dạ.”
Lửa nóng xông thẳng lên não Lâm Diêu, hắn cắn răng trừng mắt! Liêu Giang Vũ kéo cánh tay hắn, sát khí lạnh thấu xương áp bức mọi người.
Mấy người ở đây không biết xuất thân của Liêu Giang Vũ, cũng không biết hắn và Tư Đồ có quan hệ thế nào, chỉ nghĩ người này là luật sư thôi.
Khi nhìn thấy ánh mắt b ắn ra hàn ý của hắn, khí thế tản ra, cũng đủ làm người ta run sợ, giờ mới hiểu, người này không dễ chọc.
Lâm Diêu cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết Liêu Giang Vũ làm thế nào tỏa hàn khí.
Ngay cả hắn cũng phải kính nể ba phần.
Liêu Giang Vũ thu hồi lại khí tức, cũng không để ý đến chuyện vì bạn mà làm trái lời dạy dỗ của sư phụ, trước mặt mọi người để lộ tuyệt học sư môn.
“Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà của Lâm Diêu, tôi không nên làm quá phận.
Tôi trước xin lỗi vì nói lời tục tĩu, đừng nói tới chuyện Tư Đồ mẹ nó có làm hay không, chính các anh nếu có chứng cứ thành lập, tôi cũng có thể triệu tập hai mươi luật sư đỉnh đỉnh đại danh, thành lập đoàn luật sư cho Tư Đồ, không đòi lại được Tư Đồ nguyên vẹn, tôi con mẹ nó sẽ biến về núi, ở trước mặt Phật tổ tự đoạn kinh mạch!”
“Hòa thượng…” Nghe hắn nói như vậy, lửa giận của Lâm Diêu cũng dịu xuống không ít, còn bị cảm động, có chút hâm mộ Tư Đồ.
Liêu Giang Vũ dắt Lâm Diêu định rời khỏi, trước khi đi còn nói, “Bằng lòng lấy tính mạng xông vào cứu Tư Đồ không chỉ có mình tôi, khi lệnh truy nã vừa ban ra, các anh cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Ở bãi đậu xe ngoài cảnh cục, Lâm Diêu đóng cửa xe, không thể chờ đợi hỏi, “Anh nói vậy là sao?”
“Quỷ già cũng tắt điện thoại, đây không phải chuyện đùa.
Từ lúc biết Tư Đồ, ai mà không biết hắn và quỷ già là bạn vong niên từng đổi mạng.
Lệnh truy nã Tư Đồ vừa ban, tất cả mọi người sẽ tìm quỷ già, nếu quỷ già cũng chơi trò biến mất, chẳng khác nào thiên hạ đại loạn.
Tôi nói cho cậu biết, ngày xưa quỷ háo sắc từng liều mình cứu mấy cao nhân, bọn họ từng tuyên thệ, nếu như có một ngày Tư Đồ gặp nạn, sẽ dốc toàn lực liều mạng vì Tư Đồ.
Cậu suy nghĩ đi, ở chính đạo có quan hệ của quỷ già, ở hắc đạo có mấy người bạn thân liều mạng vì hắn, bất kể là cảnh sát hay tổ chức, thậm chí là chúng ta, ai cũng đừng hòng được yên.”
Lâm Diêu không hề lên tiếng, Tư Đồ từng nói muốn dẫn hắn đi gặp mấy người bạn, có phải là những người Liêu Giang Vũ nói không?
“Hòa thượng, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định như vậy.
Anh không thấy chuyện này quá kì lạ sao? Nếu nói Tư Đồ bị xác định là có tình nghi giết chú Lương, tại sao tổ trưởng bọn họ không thẩm vấn tôi?”
“Đúng vậy, theo lý thuyết, hôm đó hai người ở cùng nhau, người đầu tiên bọn họ hỏi phải là cậu.”
“Nhưng tổ trưởng bọn họ không nhắc đến tôi dù chữ một từ.
Tôi hiểu, trong tổ chuyên án có nội gián, bưu kiện nặc danh kia cũng do tổ chức sắp xếp, tổ trưởng biết những chuyện này, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Không lập tức thẩm vấn tôi, là vì không thể lui bước lần nữa.
Nếu như tôi bị thẩm vấn, không thể kết thúc trong vài tiếng được, bây giờ Tư Đồ biến mất, Diệp Từ không thấy, cũng chỉ còn lại mình tôi.
Nếu tôi bị tổ trưởng bọn họ cuốn vào, người của tổ chức cứ thế muốn làm gì thì làm, mà tất cả bọn họ làm, đều có thể đổ tội lên Tư Đồ chạy án.”
“Nhưng tổ chuyên án cũng không phải do một mình họ Cát định đoạt.”
“Hắn có hai lý do rất hoàn hảo.
Một, không thể bứt dây động rừng, muốn âm thầm giám sát tôi, chờ Tư Đồ đến cửa.
Hai, tôi và Tư Đồ có quan hệ mật thiết, tôi rất có khả năng làm nhân chứng giả cho hắn, cùng với như vậy, chi bằng để bọn họ tự điều tra.
Hai lý do này thôi cũng đủ thuyết phục mọi người.”
Liêu Giang Vũ cười haha, chẳng hề giống với khí thế bức người khi nãy.
“Cậu khôi phục nhanh thật.
Tư Đồ nhất định sẽ tới tìm cậu sớm thôi.”
“Không, sẽ không, hắn không thể tìm tôi.
Hắn cũng biết, hắn đã chạy thì tất cả ánh mắt đều dồn vào tôi.”
“Vậy tiếp theo làm gì?”
“Tôi phải nghĩ cách để biết bên trong bưu kiện có cái gì, lát nữa tôi đi tìm Tiểu Đường, anh đi tìm Diệp Từ, người của chúng ta quá ít, rất khó làm việc.”
Sau khi tạm biệt Liêu Giang Vũ, Lâm Diêu mở đồng hồ, bên dưới là máy nhận tín hiệu Tư Đồ, chấm tròn đỏ vẫn luôn không ngừng nhấp nháy đã biến mất.
Không được rối, bây giờ phải tin tưởng hắn bình an vô sự, phải mau chóng tìm ra chân tướng!
Không ngừng cổ vũ bản thân, Lâm Diêu bấm số gọi cho Đường Sóc, điện thoại reo rất lâu mới có người nghe.
Người bắt máy là anh hai của Đường Sóc, biết đối phương là Lâm Diêu, trầm mặc thật lâu mới nói, “Cậu đến đây đi.”
Căn cứ theo địa chỉ Đường Tùng cung cấp, Lâm Diêu rất nhanh đã đến một khu nhà có người gác cửa.
Người giúp việc ra mở cửa, Lâm Diêu thấy Đường Tùng mặc quần áo ở nhà đứng trong phòng khách chờ hắn.
“Mời ngồi, Tiểu Sóc ở trong phòng xếp đồ, sẽ xuống nhanh thôi.
Tôi cũng không biết cậu và bác Hoàng quen biết nhau.”
Bác Hoàng? À, tên của đầu quỷ là Hoàng Chính.
Xem ra hắn đã giải quyết được chuyện của Đường Sóc.
“Là tiền bối, tôi rất kính nể chú ấy.” Chỉ là bây giờ đã mất tích cùng Tư Đồ rồi.
“Ba tôi đồng ý để Tiểu Sóc theo cậu phá án, về phần Diệp Từ cũng sẽ không có gì cần lo.
Chỉ là Tiểu Sóc có hơi… Hy vọng cậu có thể khuyên nhủ nó.”
“Tôi sẽ.” Hừ, đương nhiên phải giúp Đường Sóc bắt người, dùng hết cực hình nghiêm phạt Diệp Từ.
Bọn họ nói chuyện một lúc, Đường Sóc xách một cái balo lớn từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Diêu liền chật vật mỉm cười.
“Chuẩn bị xong rồi?” Lâm Diêu không muốn an ủi hắn điều gì, đứa nhóc này biết làm sao để mạnh mẽ.
“Chuẩn bị xong rồi.
Anh hai, nói với ba tháng sau em sẽ đi huấn luyện, không cần kêu người tới bắt em.” Nói xong hắn liền đi theo Lâm Diêu ra khỏi nhà.
Trên đường về nhà cũ, Lâm Diêu nói tất cả mọi chuyện với Đường Sóc, Đường Sóc chỉ gật đầu, không hề có chút gì là bất an hay kinh ngạc về chuyện Tư Đồ bỏ chạy.
Sau đó Lâm Diêu hỏi hắn có tính toán gì về chuyện sau này với Diệp Từ.
“Em không muốn nhắc tới, bây giờ vụ án là quan trọng nhất.”
Đứa trẻ này trưởng thành thật rồi.
Sau khi trở về nhà cũ, thím Vương đang dọn dẹp, Lâm Diêu liền hỏi tại sao trời gần tối mới làm?
“Ai da, cậu Lâm cậu còn chưa biết, mọi người đi hết rồi.”
“Đi hết rồi?” jongwookislove.wordpress.com
“Đúng vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới