TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Mặc kệ Đường Sóc hét “Đừng đánh nữa, là Tư Đồ tiên sinh mà!” to cỡ nào, Lâm Diêu cũng không dừng lại.
Phải đánh cái tên khốn kiếp này! Lâm Diêu mắng trong lòng, càng đánh càng mạnh.
Mà Tư Đồ vẫn giấu khuôn mặt dưới vành nón, làm cho mọi người không nhìn thấy nét mặt của hắn, lâu lâu né Lâm Diêu, khóe miệng cong lên vô cùng dụ hoặc sẽ lộ ra, Lâm Diêu càng tức hơn, muốn đánh chết người này.
“Tiểu Đường, Tư Đồ là ai vậy?” Lưu lão sư đứng bên cạnh không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Là bạn.”
“Tôi hỏi hắn là ai?” Lưu lão sư chỉ vào Tư Đồ đang bị đánh, hỏi.
Đường Sóc liếc mắt nhìn Lưu lão sư, nói, “Đàn ông.” Đường Sóc là động vật nhỏ, chắc chắn là cố ý!
“Tôi biết hắn là đàn ông rồi! Tôi đang hỏi cậu người này đang làm gì? Thân phận ra sao?”
“Tôi cũng muốn biết, hắn đổi nghề từ bao giờ ý nhỉ?” Đường Sóc chậm rãi nói.
“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, lúc trước Tư Đồ này làm nghề gì không?” Lưu lão sư bị Đường Sóc chọc, tim muốn nhảy ra khỏi yếu hầu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn hỏi.
“Lúc trước làm thám tử.”
“Thám tử? Hắn không phải cảnh sát?”
“Tôi có nói hắn là cảnh sát không?”
“Tôi là cảnh sát, không được nhúc nhích!” Tình tiết phát triển như trong phim, Lưu lão sư rút súng ra nhắm vào Tư Đồ đang so chiêu với Lâm Diêu.
Hai người làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh, tiếp tục né, Đường Sóc lúc nãy còn nháo nhào bây giờ đã trở lại cảnh giới lạnh lùng, khoanh tay kiểu ‘Kệ hai người, muốn đánh thì đánh đi’ làm quần chúng.
Cục diện như vậy làm cho cái người đang cầm súng kia không bỏ xuống được.
“Có nghe thấy không, còn không dừng lại tôi sẽ nổ súng!”
Lúc này, Tư Đồ nghe được.
Lui về sau hai bước né cú đá của Lâm Diêu, trông có vẻ thành thật giơ hai tay lên, Lâm Diêu làm gì cho hắn thời gian thở, nhào qua đấm thẳng vào gương mặt anh tuấn.
Tư Đồ che mặt ngồi thụp xuống.
“Tiểu Diêu, cậu ra tay thật độc ác.”
Lâm Diêu cũng không có tâm trạng nghe hắn ai oán, lấy còng tay còng Tư Đồ lại.
Đường Sóc và Lưu lão sư chạy tới trước mặt Tư Đồ đang ngồi chồm hổm.
“Tư Đồ tiên sinh, anh có khỏe không?”
“Cũng tạm.” Tư Đồ cười đáp.
“Bây giờ tôi bắt cậu với tội danh chống đối người thi hành công vụ, đánh lén cảnh sát!” Lưu lão sư nghiêm khắc tuyên bố.
“Tiểu Đường, vết thương sao rồi?” Tư Đồ chẳng quan tâm Lưu lão sư rống giận.
“Không sao rồi.” Động vật nhỏ cười híp mắt đáp.
“Hai người có nghe không vậy?” Lưu lão sư bị hai người không để ý.
“Hôm nào mời cậu ăn cơm, để tôi xin lỗi.”
“Thật không? Kêu Lâm tiền bối đi cùng có được không?”
“Được chứ.
Không biết Tiểu Diêu thích ăn gì.”
“Đúng đó, em cảm giác Lâm tiền bối thích ăn những món thanh đạm.”
“Cậu cũng nghĩ vậy? Lúc đầu tôi đã cảm thấy…”
“Hai người câm miệng cho tôi!”
Lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng Lâm Diêu và Lưu lão sư phối hợp ăn ý. Hai người bị mắng ngồi chồm hổm trên đất cười hì hì, không hề có chút gì là ăn năn!
Theo trí nhớ thì lúc đó diễn ra như vậy… Trong phòng làm việc bận rộn, tổ trọng án chỉ còn vài người ở lại, Đường Sóc vô cùng hưng phấn chạy vào, đằng sau là Lưu lão sư sắc mặt âm u, sau cùng là Lâm Diêu như bắt được một con thú rất to, vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng làm việc, còn dắt theo một người đàn ông bị còng tay.
Lâm Diêu mở cửa phòng thẩm vấn, dùng chân đá người kia vào trong, Lưu lão sư chuẩn bị cầm giấy tờ theo vào thì cửa đóng sầm lại, bị nhốt bên ngoài.
Có người tò mò hỏi Đường Sóc, “Bắt ai vậy? Sao Tiểu Lâm giận thế?”
Động vật nhỏ thờ ơ trả lời, “Tư Đồ tiên sinh đó.”
“Tư Đồ… Hả —? Tư Đồ? Tư Đồ Thiên Dạ hả?” Người kia thiếu chút nữa hét to.
Đường Sóc gật đầu khẳng định.
Sau đó, hầu như mọi người, ngoại trừ Đường Sóc và Lưu lão sư, đều nằm úp sấp bên ngoài phòng thẩm vấn, vểnh tai nghe.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Diêu còng tay Tư Đồ vào giữa ngăn kéo, góc độ này đứng không được, mà ngồi cũng không được, phải cúi gập người, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất.
Tư Đồ khổ não nhìn Lâm Diêu.
“Cậu có thể cho tôi cái ghế không?”
Lâm Diêu cầm cái ghế qua, nhưng không cho Tư Đồ ngồi.
Hắn thoải mái ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp đủ đốt người đối diện hóa thành tro!
“Vấn đề thứ nhất, tại sao lại trốn chạy?”
“Không chạy chẳng lẽ chờ cậu tới tính sổ? Vậy thì tôi phải nằm trên giường cả đời rồi.” Tư Đồ nhỏ giọng nói thầm.
“Chứ giờ anh được đứng sao?” Lâm Diêu mỉa mai một câu.
Tư Đồ khom người không nhìn thấy lửa giận trên mặt Lâm Diêu, căn bản hắn đang tìm cách trốn tránh vấn đề.
Lâm Diêu dùng sức đập hồ sơ xuống bàn.
“Nói!”
“Đây là vấn đề riêng của chúng ta mà.
Cậu bắt tôi về đây làm chi vậy nha?” Tư Đồ cười nói.
Lâm Diêu bị câu hỏi của Tư Đồ làm cho đỏ mặt, lúc đó không hề nghĩ ngợi đã còng tay người ta.
Giờ bị hắn thọt lại một câu, Lâm Diêu lập tức hồi phục tinh thần.
“Vấn đề thứ nhất và vấn đề thứ hai sau này sẽ thẩm vấn anh sau.
Bây giờ trả lời cho tôi biết, anh tới phòng làm việc của Quan Tín để làm gì?”
“Còn có thể làm gì, tìm manh mối thôi.”
“Tìm làm gì?”
“Có người ủy thác tôi điều tra vụ án này, vậy đó.”
“Ai ủy thác anh?”
Tư Đồ bỗng nhiên đổi sắc mặt, không chỉ bắt đầu căng thẳng mà còn nghiêm túc ít khi nào nhìn thấy, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Diêu.
Lâm Diêu như bị hắn lây, cũng bắt đầu căng thẳng.
Tư Đồ nhìn cửa phòng thẩm vấn, thấp giọng nói, “Cậu qua đây.”
Lâm Diêu cũng nhìn cửa phòng, đứng dậy bước tới trước mặt Tư Đồ.
Không biết hắn nói người kia là ai.
Không biết hắn sẽ nói chuyện gì.
Thế nhưng, có thể làm cho Tư Đồ căng thẳng như vậy, chắc chắn không phải vấn đề đơn giản.
Tư Đồ hít một hơi thật sâu, tiến đến gần Lâm Diêu.
“Gọi một tiếng ‘Thiên Dạ’, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hành vi của Tư Đồ như châm dầu vào lửa! Lâm Diêu nhấc chân, nhắm thẳng dạ dày đá vào, nếu thành công, nhẹ thì Tư Đồ cũng bị lủng dạ dày!
Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Diêu, Tư Đồ dĩ nhiên chặn được một cước của hắn! Đầu óc Lâm Diêu trống rỗng, kinh ngạc nhìn Tư Đồ không biết đã mở còng tay từ bao giờ.
Chỉ là trong nháy mắt lơ là cũng đủ để Tư Đồ hành động, hắn nắm hai tay Lâm Diêu bẻ lên, dùng sức đ è xuống bàn.
“Chết tiệt, anh…”
“Nói nhỏ thôi, anh em của cậu đang nghe lén ở bên ngoài mà.” Tư Đồ cười hì hì nói.
Mặt Lâm Diêu đỏ như lửa, trong lòng xếp Tư Đồ vào đầu danh sách những thành phần phải trả thù! Mà Tư Đồ lại rất hưởng thụ nhìn ngắm người đẹp, nhịn không được kề sát hơn.
“Có nhớ tôi không?”
“Thả tôi ra!”
“Để tôi ôm một chút đi, tôi rất nhớ cậu.” Ánh mắt Tư Đồ nhu hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm tai.
Khiến cho người trong lòng hắn rất sửng sốt.
Khoảng thời gian thất thần qua đi, Lâm Diêu bắt đầu dùng sức giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì.
Bên ngoài có người nghe trộm, hắn không thể lớn tiếng mắng chửi, bị Tư Đồ ôm thế này, thân thể có chút mất tự nhiên.
Lâm Diêu càng nghĩ càng giận, hận không thể trừng cho mặt Tư Đồ bị lủng lỗ.
“Chết tiệt, nếu anh còn không thả tôi ra…”
“Đừng nhúc nhích nữa, tôi không muốn làm chuyện gì vượt quá mức ngay tại đây.” Tư Đồ thu lại nụ cười, trông rất khổ sở.
“Chết tiệt, anh đã vượt quá mức rồi!”
“Không phải tại cậu sao, vừa thấy tôi đã nhiệt tình như vậy.”
“Tư Đồ Thiên Dạ kia! Coi chừng cử chỉ của anh, anh sẽ phải trả giá!” Nói xong, Lâm Diêu dùng sức đập đầu về phía trước.
A! Tư Đồ bị đập vào mũi, nước mắt chảy ra, tay cũng thả Lâm Diêu.
Kế tiếp chính là màn ngược đãi.
Tư Đồ ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu nhận quyền cước của Lâm Diêu đang như một đứa học sinh đấm đá liên tục, trong lòng thì cười, người này khi tức giận cũng đáng yêu nữa.
Lúc Lâm Diêu đạp Tư Đồ té ngã, hắn vươn tay nắm cổ áo, tay kia giơ lên chuẩn bị đánh vào mặt cái người đang giả bộ đáng thương… Nhưng khi áo lộ ra một chỗ, Lâm Diêu không tài nào xuống tay được… Là vết thương ở gần ngay tim.
Nắm tay dừng giữa không trung, Lâm Diêu cắn răng nhìn ngực Tư Đồ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới