TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ngoại truyện 3: Cảnh sát và thám tử.
Chương 3
Lâm Diêu nhận ra mình bỏ quên một chuyện vô cùng quan trọng, bọn họ mất hết đồ đạc, đương nhiên cũng có cả chìa khóa phòng để trong túi!
Thế nhưng, có đánh chết hắn, hắn cũng không mặc đầm đi gặp chủ khách sạn đổi hai bộ quần áo, hung tợn mắng kẻ trộm kia, Lâm Diêu thuận lợi lấy cái quần tắm cho Tư Đồ.
Bây giờ chỉ có thể lợi dụng điện thoại ở đại sảnh liên lạc với bộ phận phục vụ, kêu bọn họ lên mở cửa.
Lâm Diêu tìm được hình ngón tay chỉ đường trên tường, chạy thẳng tới phòng nghỉ ngơi cho khách ở lầu ba.
Mẹ nó, không phải nói đã chuẩn bị điện dự phòng rồi sao, sao giờ còn chưa có điện? Ờ, không có điện cũng tốt, nếu để ai nhìn thấy, mình có nước đào hố, không phải chôn người ta mà là tự chôn mình.
Lâm Diêu mang tâm trạng hỏng bét cực độ chạy qua cua quẹo, lại đột nhiên đụng phải gì đó, sau khi thân thể ổn định lại theo quán tính, hắn mới nương theo ánh trăng nhìn thấy đứng trước mặt là một người đàn ông.
Chính là người giống Y Thiếu An mà hai người nhìn thấy ở nhà hàng, lúc này hắn kinh ngạc nhìn Lâm Diêu.
Người này nếu dám xem mình là nữ, mình sẽ đấm hắn liền! Lâm Diêu nghĩ.
Lập tức, phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn xuống nửa người dưới của mình, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Tiên sinh, ngài thích mặc cái này thì chỉ nên mặc ở trong phòng thôi.” Người kia lạnh lùng nói.
Lâm Diêu sửng sốt, rất nhanh bình tĩnh lại, lớn tiếng, “Tránh ra!” Không có rảnh đi nói chuyện với anh.
“Chờ đã.” Người kia chẳng những không tránh mà còn cản đường Lâm Diêu.
“Bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, anh tốt nhất là đừng có chọc tôi.” Lâm Diêu tức giận nói.
“Thế này không được đâu, cậu sẽ gặp phiền phức đó, có cần giúp không?”
Người kia có vẻ đang liều mạng nhịn cười, Lâm Diêu cũng không quan tâm hắn chê cười mình, nói thẳng, “Tôi cần gọi cho bộ phận phục vụ.”
“Vậy đi theo tôi, phía trước có điện thoại.
À nhân tiện nói luôn, tôi là ông chủ của nơi này, cậu xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?”
“Anh là ông chủ? Vậy thì tốt rồi, tôi và bạn của tôi bị trộm quần áo ở hồ nước nóng phòng số bốn, không để lại thứ gì, kể cả chìa khóa phòng.”
Người kia không hề nghĩ ngợi liền hỏi, “Cậu ở phòng nào?”
“321.”
Sau đó người kia lấy điện thoại ra, máy thông liền nói, “Lập tức để người lên lầu ba mở cửa phòng 321, gọi cho bộ trưởng Lưu bộ phận an ninh, có kẻ trộm đột nhập.” Nói xong, người đàn ông nói với Lâm Diêu, “Xin lỗi đã để quý khách gặp chuyện không may này, tôi là Bách Văn Trác, bạn của cậu vẫn còn ở đó nhỉ, tốt nhất là chờ cậu mang quần áo tới cho bạn cậu rồi chúng tôi mới đến.”
Bách Văn Trác này suy tính cũng rất chu đáo, Lâm Diêu gật đầu, “Tôi là Lâm Diêu, chỗ của các anh có nữ phục vụ nào tên là Duẫn Mỹ Lan không?”
“Duẫn Mỹ Lan… Tôi không rõ lắm, dưới tay tôi có gần một trăm nhân viên, tôi không thể nhớ hết tên của bọn họ, có vấn đề gì không?”
“Không có gì, trên bộ quần áo này có thêu tên Duẫn Mỹ Lan.”
Người kia bắt đầu quan sát Lâm Diêu, xác thực mà nói là nhìn váy của hắn, ánh mắt dần đưa lên tới mặt, sau đó không muốn dời.
“Xin đừng thấy làm lạ, cậu là người nam giới đẹp nhất mà tôi từng gặp, nếu không phải tôi có người yêu rồi, nhất định sẽ bị cậu dụ dỗ.” Bách Văn Trác cười híp mắt nói, không chút ý tứ cợt nhã.
Rất nhiều người đã từng khen dung mạo của mình, nhưng mà như Bách Văn Trác chỉ đơn thuần khen ngợi, không có bất cứ ác ý nào quả thật rất hiếm gặp, Lâm Diêu có chút đỏ mặt, nghĩ người này thật thẳng thắn.
Bách Văn Trác kiến nghị Lâm Diêu đứng sau bình hoa lớn, để nhân viên lên mở cửa không nhìn thấy, mắc công lại chê cười, Lâm Diêu mất tự nhiên gật đầu, trong lòng vẫn nhớ tới cái người đang ở hồ nước nóng.
Bạch Văn Trác mở rộng cửa, sau khi nhân viên kia đi xuống, hắn vẫy tay về phía bình hoa, Lâm Diêu mới bước ra ngoài.
“Tôi chờ ở ngoài, cậu thay quần áo trước đi.” Bách Văn Trác lịch sự giúp hắn đóng cửa.
Rốt cuộc cũng có thể cởi cái đầm chết tiệt này, Lâm Diêu hận không thể xé nát cái đầm.
Thay quần áo xong, Lâm Diêu lấy một bộ cho Tư Đồ, mở cửa phòng ra ngoài, thấy Bách Văn Trác vẫn đứng ở đó hút thuốc, mỉm cười nhìn hắn.
Trên đường bọn họ tới hồ nước nóng, Lâm Diêu nghe Bách Văn Trác nói, gần đây hay bị cúp điện, mà đồ dự bị hình như có chút vấn đề, nhân viên đang sửa, đại khái khoảng chừng một tiếng sau là có điện lại.
Cuối cùng cũng tới, Lâm Diêu vội vàng mở cửa chạy vào, thấy Tư Đồ còn đang nhàn nhã ngâm nước nóng hưởng thụ.
Trong hoàn cảnh giơ tay lên còn không thấy ngón nào mà hắn vẫn còn có tâm trạng ngâm nước nóng.
“Anh còn có tâm trạng này sao, bước ra.”
Tư Đồ cười hì hì leo lên, lau khô thân thể rồi mặc quần áo, lại hỏi, “Ai đứng ngoài cửa vậy?”
“Sao anh biết có người ở ngoài?” Lâm Diêu kinh ngạc hỏi.
“Trên người em có mùi thuốc lá, còn là mới bám vào.”
“Ông chủ của chỗ này.”
“Bên ngoài cũng bị cúp điện?”
“Đúng vậy, tôi mới đi ra chừng mười phút thì cúp điện.”
“Em gặp ông chủ ở chỗ nào?”
“Tư Đồ…”
Nhìn Lâm Diêu đặt ngón tay trước miệng với mình, Tư Đồ liền hiểu Tiểu Diêu của hắn không hề mất tính cảnh giác, liền không hỏi nữa.
Mở cửa ra, Tư Đồ nhìn Bách Văn Trác vô cùng có ý thiện, “Cám ơn Bách tiên sinh, chúng tôi đúng là gặp phiền phức không nhỏ.”
“Đâu có gì, là tôi quản lý không chặt, chi phí và tổn thất lần này tôi sẽ bồi thường.
Để bày tỏ lòng áy náy, tôi sẽ chuẩn bị căn phòng tốt nhất cho hai vị, xin đừng từ chối.”
“Không có, có lợi tôi sẽ không từ chối, nghỉ ngơi thì phải hưởng thụ thật tốt mới đúng chứ, có phải không Tiểu Diêu?”
Lâm Diêu không thèm nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
“Tôi đã báo cảnh sát, có thể phải chờ một lúc nữa cảnh sát mới tới được.
Trước tiên tôi đưa hai người đi xem phòng.”
Đi theo Bách Văn Trác tới nhà chính, nhìn thấy một căn phòng nằm biệt lập, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng mà khi Bách Văn Trác mở cửa ra, Lâm Diêu sửng sốt.
Trong phòng khách có ánh nến chập chờn, phong cách phục cổ Âu châu biểu hiện vô cùng tráng lệ, nhìn kỹ sẽ thấy một bức tranh tự họa của Van Gogh rất to, khiến cho nơi này tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Lâm Diêu đang định hỏi về chỗ này, trước cửa có hai người đi tới.
“Văn Trác, sao lại bị cúp điện vậy?” Một cô gái có chút bực mình hỏi.
“Chịu thôi, gần đây cứ bị như vậy.
Đi đâu vậy, qua đây giới thiệu chút, đây là khách phòng số 1, Lâm Diêu và…”
“Gọi Tư Đồ là được rồi.”
“Tư Đồ tiên sinh.
Đây là bạn của tôi, Vương Đào và em gái của hắn, Vương Lệ, bọn họ ở phòng số 3.”
Vương Lễ lễ phép gật đầu chào hỏi hai người, mà anh của cô thì bước mấy bước tới trước mặt Bách Văn Trác, “Văn Trác, chỗ của cậu có một cô gái tóc ngắn?”
“Tóc ngắn?”
“Đúng vậy, dáng cao, tóc ngắn, gương mặt tinh xảo, da hồng hào, rất rất đẹp.
Mắt của cô ấy rất to, mũi cũng cao, môi giống như miếng đào mới lấy từ trong nước ra, lúc nãy tôi nhìn thấy ở hành lang, cô ấy đi chân trần, trời ơi đẹp lắm.
Văn Trác, cô ấy là ai, tên gì? Đến đây hồi nào? Làm ở bộ phận nào? Văn Trác, tôi muốn gặp cô ấy.”
Tư Đồ càng nghe càng thấy sai, xoay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, Lâm Diêu cật lực nhẫn nại cơn giận, gương mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Vương Đào.
Bách Văn Trác suy nghĩ, hỏi Vương Đào vô cùng kích động đứng trước mặt, “Tóc của cổ ướt, mặc đầm cổ cao, không nói tiếng nào liền chạy?”
“Đúng đúng đúng, là cô ấy! Cô ấy có biết nói không? Văn Trác, cô ấy là ai?”
Bách Văn Trác lén nhìn qua Lâm Diêu, đối phương vừa lúc bị Tư Đồ kéo ra sau, hình như nói gì đó, vì vậy hắn giống như đùa dai nói với Vương Đào, “Haiz, cậu cũng thấy sao.
Dạo này chỉ cần cúp điện, sẽ có người thấy cổ, nhưng mà bất kể là ai trong chúng tôi cũng không tìm được người này.
Chắc là ma rồi.”
“Không thể! Cô ấy ấm mà, tôi chạm rồi!”
“Cái gì?” Tư Đồ ở bên kia kinh ngạc hỏi.
Vương Đào không hiểu tại sao Tư Đồ lại phát ra tiếng kêu, hưng phấn nói với bọn họ, “Tôi chắc chắn cô ấy không phải ma, tay cô ấy ấm.
Hông cũng nhỏ, mềm mại không giống những cô gái khác, nhưng mà ôm trong ngực rất có cảm giác, đơn giản là tuyệt vời!”
“Cậu ôm người ta?” Vẻ mặt của Tư Đồ rất quái lạ, Lâm Diêu đứng phía sau không biết nên giết người diệt khẩu vào lúc nào mới tốt.
Vương Đào bước tới trước mặt Tư Đồ, khó có thể kiềm chế sự hưng phấn, “Tôi ôm rồi, thân thể cô ấy có nhiệt độ, với lại, tôi căn bản không tin trên đời này có ma.” Nói xong, hắn xoay đầu nhìn Bách Văn Trác, “Văn Trác, cậu có phải không chịu cho tôi gặp cô ấy không, người thần bí đó là người yêu của cậu? Nói sớm cho tôi biết, tôi sẽ không ôm hy vọng, vợ bạn không thể lấy, tôi…”
Sắc mặt của Tư Đồ càng ngày càng khó coi, Bách Văn Trác xoay đầu đi cố gắng không để Vương Đào phát hiện bản thân nhịn cười tới sắp rút gân.
“Anh à, cô gái đó nếu là bạn gái của Văn Trác, anh ấy đã nói với anh rồi, còn chờ anh hỏi sao.
Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu có duyên, anh chắc chắn có thể gặp lại.”
“Phải đợi tới bao giờ… Anh, anh thích cô ấy.”
“Dám bật cười tôi bóp ch3t anh!” Lâm Diêu nhỏ giọng cảnh cáo Tư Đồ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mình thật xui xẻo, bị ép mặc váy thì thôi đi, còn bị ngộ nhận là nữ không thể giải thích, kì lạ nhất là còn bị yêu.
Tư Đồ đi tới bên cạnh Vương Đào, ý vị thâm trường nói với hắn, “Anh bạn, từ từ tìm đi ha.”
Nói xong, Tư Đồ kéo Lâm Diêu cúi đầu đi lên lầu.
Vào phòng, Lâm Diêu cũng không ôm tâm trạng thư thả, tức giận đá ngã cái ghế.
Tư Đồ đi tới ôm hắn từ phía sau, trấn an, “Đừng nóng, ai bảo em đẹp như vậy chứ, may là anh ra tay sớm.”
“Anh muốn chết phải không?”
“Giỡn thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới