TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Một chiếc chăn bông cuộn lại, vài cuốn sách và gối ôm tròn dài.
Hắn chia mấy cuốn sách ra làm ba phần, đặt ở ba vị trí, đầu, giữa, cuối ở dưới sô pha, đặt chăn bông bị cuộn lại lên mấy cuốn sách, sau đó đặt gối ôm lên trên cùng, chờ tất cả chuẩn bị xong xuôi, Lâm Diêu quay lại phòng tiếp khách.
Xoay người nhìn lại, không khỏi hít một hơi! Hắn hoàn toàn không thấy chăn bông đâu! Chăn bông đã bị vải lót và bàn trà che mất, chỉ để lộ duy nhất gối ôm bên ngoài, nhưng cũng bị cái hộp cản trở.
Lâm Diêu không dám sơ suất, thay góc độ quan sát, phát hiện chỉ đến gần thư phòng mới nhìn thấy chăn bông.
Lâm Diêu quyết định thử lần chót, hắn kéo toàn bộ rèm trong nhà lại, cả không gian tốt đi, lần thứ hai quay lại vị trí Trịnh Niếp Niếp gọi điện, lúc này hắn càng không nhìn rõ thứ nằm giữa sô pha và bàn trà.
Thí nghiệm của hắn đã thành công, nhưng trên mặt không có nụ cười chiến thắng.
Cứ như vậy, Lâm Diêu có hai chuyện cần giải quyết.
Đầu tiên, hắn đi mua bản đồ, vòng quanh khu của Quan Tín tròn một ngày đêm! Tất cả những phương tiện giao thông con người có thể sử dụng hắn đều đi hết, rốt cuộc vào chạng vạng, mệt mỏi tới mức sắp trở thành người thực vật, hắn mới về cảnh cục.
Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về, nói với Cát Đông Minh toàn bộ, đội trưởng quyết định gọi mọi người, họp!
Trong buổi họp, Lâm Diêu nói cho mọi người nghe phát hiện của mình và kết quả thí nghiệm, Lưu lão sư là người đầu tiên lên tiếng.
“Xem là vậy đi, nhưng chúng ta vẫn chưa có chứng cứ.
Nhiều chỗ đáng ngờ mà không có chứng cứ cũng vô dụng.”
“Thời gian của hung thủ có người chứng minh không có mặt ở hiện trường, chúng ta có bắt người được thì cũng không khởi tố được.” Đàm Ninh xoay xoay cây bút trong tay, đối với tình hình trước mắt không mấy lạc quan.
“Cho nên, chúng ta phải tập trung tìm cái đuôi của hung thủ, không lý nào biết hung thủ là ai mà lại để mục tiêu nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật! Bây giờ tạm thời thả Quan Đan, không nên bứt dây động rừng.” Cát Đông Minh ngồi bên cạnh Lâm Diêu nói, thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt hắn.
Lâm Diêu sau khi nói rõ tình huống, vẫn luôn cúi đầu chăm chú viết, Cát Đông Minh hy vọng có thể mở được một cánh cửa.
“Có thể là tôi nói không chính xác nhưng chúng ta còn một vấn đề phải giải quyết.” Thành viên nữ trong tổ lên tiếng.
Cát Đông Minh bảo cô nói tiếp.
“Điện thoại.
Điện thoại của người chết, chúng ta tìm thấy ở hiện trường, nếu hung thủ giở trò, vậy thì giải thích cái này thế nào? Mặc kệ Trịnh Niếp Niếp gọi cho Quan Tín vào lúc mấy giờ, nhưng cô ta thật sự bấm gọi vào số của Quan Tín! Dựa theo lời của Tiểu Lâm, người nghe điện thoại là hung thủ, vậy hung thủ làm cách nào lấy điện thoại của người chết mang đi? Hung thủ lấy điện thoại đi rồi, vậy trả điện thoại về chỗ cũ vào lúc nào? Trịnh Niếp Niếp rời khỏi nhà Quan Tín, chừng mười phút sau thư ký đã tới, trong khoảng thời gian đó hung thủ cũng có nhân chứng chứng minh không có ở hiện trường, vấn đề điện thoại chúng ta chưa giải quyết, chúng ta đối với hung thủ càng không có cách!”
Vấn đề của cô làm mọi người lại suy nghĩ, sau khi Lâm Diêu nghe xong, lại cầm giấy lên viết.
Hắn vừa viết vừa nhớ lại… Đến hiện trường phát hiện điện thoại, cầm điện thoại lên đã bấm nút phát lại, điện thoại chưa hiện lên đã hết pin tắt mất, sau đó phát hiện bên cạnh có cục pin, mở ra lắp vào, sau khi đổi pin, cuộc gọi cuối cùng là gọi tới công ty…
“Hay là điện thoại của hung thủ có chức năng chuyển cuộc gọi tới?” Người kia nói.
“Cậu dùng điện thoại có thấy có chức năng đó không? Thiết lập chức năng đó nằm chỗ nào? Phải dùng điện thoại của người chết mới có thể xóa được! Từ lúc chúng ta tìm ra chiếc điện thoại đến hôm nay, ngoại trừ chúng ta, chưa có ai chạm vào nó hết.” Đàm Ninh không nhịn được, giải thích cho người kia.
Đàm Ninh nói xong làm cho Lâm Diêu tìm lại được chút gì đó, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Hắn nghiêng đầu cau mày, biểu tình có chút đáng yêu.
Cát Đông Minh thấy hắn như vậy, không nhịn được hỏi nghĩ cái gì.
“Hơi khó nói, chúng ta đã gần đến đáp án rồi, thế mà không nhìn thấy nó… Lúc đó, tôi cầm điện thoại của người chết lên xem, phát hiện bị hết pin, lắp cục pin để bên cạnh vào, tôi cứ thấy cục pin đó là cố tình chuẩn bị cho tôi, có lẽ nên nói là chuẩn bị cho người phát hiện ra nó.”
“Chờ chút, Tiểu Lâm, cậu đổi pin?” Cô gái kia lo lắng hỏi.
Lâm Diêu nhìn cô gật đầu.
Cô gái dùng sức vỗ bàn một cái!
“Tôi biết rồi! Đội trưởng, phải biểu dương em nha!” Cô gái tinh nghịch nói.
“Bớt kéo dài đi, nói nhanh lên!” Cát Đông Minh không có kiên trì.
“Số điện thoại của người chết là XXX XX thuộc 2636, đây là một loại máy cũ.
Tôi có nghiên cứu về tất cả sản phẩm điện thoại.”
“Biết cô mê điện thoại rồi, nói điểm chính!” Đàm Ninh cũng lười nghe cô nói dài dòng.
Cô gái liếc Đàm Ninh một cái, “Điện thoại này có chức năng chuyển cuộc gọi đến, nó còn có một công dụng rất có lợi với hung thủ! Chỉ cần tháo pin ra, nó sẽ quay lại trạng thái mặc định.”
Lâm Diêu sáng tỏ! Hoàn toàn không để ý mình đã đứng lên.
“Ý cô là, cho dù điện thoại có mở chế độ chuyển cuộc gọi, chỉ cần tháo pin ra, nó sẽ hủy bỏ?”
Cô gái gật đầu, nói với Lâm Diêu, “Hung thủ chuyển cuộc gọi đến từ điện thoại người chết đến điện thoại mình, sau đó cố tình lắp cục pin đã hết vào điện thoại, bên cạnh thì đặt cục pin đầy, hung thủ đã lường trước chúng ta sẽ kiểm tra lịch sử cuộc gọi, không có pin tất nhiên sẽ cầm cục pin bên cạnh lắp vào, như vậy chế độ chuyển cuộc gọi sẽ bị hủy, chúng ta căn bản không nhận ra! Mà chuyện này, cũng không thể tra ở cục điện tín.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hung thủ này tính kỹ càng mỗi chi tiết, khó trách bọn họ không tìm ra chứng cứ!
Đàm Ninh dùng sức đá vào chân bàn.
“Tôi không tin trên đời này có hung thủ hoàn mỹ! Hung thủ nhất định để lại chứng cứ, tôi thấy lấy vụ án của Ngô Bình bắt người trước, sau đó từ từ thẩm vấn, nhiều người đánh một người, tôi không tin là không làm được gì!”
“Cũng chỉ có thể như vậy.
Sáng ngày mai tôi đi xin giấy phép, nếu có thể, chúng ta đi bắt người luôn!” Sau khi Cát Đông Minh nói xong, bọn họ thảo luận thêm vài vấn đề, lúc tan họp trời cũng đã khuya.
Trong phòng làm việc, một số người ở lại tiếp tục tìm manh mối.
Cát Đông Minh kéo Lâm Diêu ra ngoài.
“Về nhà nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt của cậu đi, bây giờ có té xỉu tôi cũng không thấy lạ.”
“Ngày mai còn phải bắt người.” Lâm Diêu vẫn cố chấp.
“Không được! Bắt người còn phải thẩm vấn, cậu không có sức sao mà làm, về nhà, sáng mai rồi tới.”
Nghĩ lại thấy cũng đúng, Lâm Diêu liền rời khỏi phòng làm việc.
Về tới nhà, Lâm Diêu cũng không mở đèn, vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, định về phòng ngủ.
Đi ngang qua phòng khách, Lâm Diêu dừng chân… Nơi này từng có người làm hắn ngạc nhiên rất nhiều lần, một người hoàn toàn chẳng có chút đề phòng với hắn, một người cả ngày dính lấy hắn, một người… hắn vẫn muốn biết tại sao, một ánh mắt, một câu nói liền kết thúc mọi chuyện, kết quả là hắn lấy được hay mất đi?
Nói là người xa lạ, có thể sao? Nói đã quên hắn, quên nổi không? Từ lúc quen biết tới giờ, Tư Đồ luôn lấy đồ hắn, bây giờ nó lộn xộn cũng giống như lòng hắn, có chút chặt, có chút đau, còn có chút…
Lâm Diêu không quay về phòng mình, hắn đi về phía phòng khách, bên trong vẫn lộn xộn như trước khi Tư Đồ đi, trên bàn để đầy thư, trên chăn cũng để lung tung, gối đầu dưới chân, trên đất có lon bia và… cái gì đây? Hình như không phải của mình.
Lâm Diêu cầm tờ giấy dưới đất lên, trong trí nhớ đâu có cái này đâu, hai mắt nhìn xem, trong lòng càng khiếp sợ! Hắn ngồi xổm xuống lụm giấy lên, sau đó bắt đầu kiểm tra những vật khác trong phòng, chỉ lát sau, những vật không thuộc về hắn đều tìm được!
Tờ giấy thứ nhất, bên trên chỉ viết “Mùi vị”.
Tờ thứ hai, chỉ viết một câu “Còn chờ điều tra chức năng của điện thoại”.
Tờ thứ ba, viết nhiều hơn “Ghi chép mua hàng online, địa chỉ IP, thời gian, khoảng ngày năm đến hai mươi”.
Tờ thứ tư, viết có chút khó hiểu “Thi thể, góc độ, cục đá, nhiệt độ, cái ống, nước bọt, ba mươi phút biến mất”.
Tờ thứ năm chỉ viết “Chứng cứ, trang phục?”
Trong đầu Lâm Diêu xoay vòng vòng, Tư Đồ có phải cố tình để lại những cái này cho mình không, trên giấy miêu tả quá trình gây án của hung thủ, “Chứng cứ, trang phục?” sau cùng là cái gì? Trang phục… ý nói bộ lễ phục kia? Chắc không phải, nếu là nó không lí nào mình lại bỏ qua… Trang phục, rốt cuộc có ý gì?
Lâm Diêu xem mấy tờ giấy rất nhiều lần, hắn cầm tờ cuối cùng đi qua đi lại trong phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm… Trang phục… trang phục… Chờ hắn đột nhiên dừng lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu ý Tư Đồ là gì.
Cát Đông Minh ở trong phòng làm việc thấy Lâm Diêu hổn hển chạy vào, còn chưa kịp hỏi sao chưa gì đã về, Lâm Diêu đã lên tiếng, “Bộ đồ của Quan Tín có dính nước bọt không?”
Cát Đông Minh cũng nhìn ra hắn có manh mối mới, xoay người vào phòng làm việc lấy.
Lâm Diêu mở túi ra, nhớ lại lần đầu Tư Đồ nhìn thấy nó, khi đó Tư Đồ gần như không tìm được gì, sau đó hắn nhìn thấy dấu vết của nước bọt dưới ánh mặt trời, sau đó… Hắn cầm đưa lên mũi… Mùi vị! Lâm Diêu chợt nhớ tới hai chữ ‘mùi vị’ Tư Đồ ghi ở tờ đầu tiên!
May là sau khi tìm được bộ đồ, bọn họ đã bỏ vào bao, nếu có mùi chắc chắn sẽ không biến mất! Lâm Diêu cầm bộ đồ lên dùng sức ngửi, một mùi thuốc đông y thơm ngát với mùi hỗn hợp nhàn nhạt làm cho hắn sáng mắt!
“Tôi cầm đi xét nghiệm!” Nói xong, Lâm Diêu liền bỏ chạy.
Cát Đông Minh vô cùng muốn nói với Lâm Diêu chạy chậm thôi, có chuyện gì vậy, nhưng hắn đã mau chóng thấy mấy tờ giấy Lâm Diêu để trên bàn, xem tới trang thứ ba, ngài tổ trưởng cũng thay đổi biểu tình.
“Cái tên Tư Đồ này, rốt cuộc là đang làm cái khỉ gì không biết!”
Kết quả xét nghiệm khiến cho Lâm Diêu thất vọng, thảo nào Tư Đồ lại đánh dấu chấm hỏi ở “trang phục”.
Lúc Lâm Diêu liều mạng suy nghĩ tìm manh mối, trời cũng đã sáng.
Hắn quyết định tới nhà Quan Tín lần nữa, không thèm ăn sáng chạy khỏi phòng làm việc.
Buổi sáng Cát Đông Minh đã gọi điện thoại, kết quả cáo già mở cuộc họp, phải tới trưa mới thấy người.
Lâm Diêu ở nhà Quan Tín tìm cả buổi sáng, kết quả không thu hoạch được gì.
Không thể làm gì khác hơn là quay về tổ.
Ngồi trong phòng ăn mì đối phó với cái bụng, Lâm Diêu đang định ra ngoài thì thấy Đường Sóc quay lại, trong lòng cả kinh, bắt lấy hắn hỏi.
“Sao hôm nay không tới công ty?”
“Em nghỉ từ hôm trước rồi, đã biết hung thủ là ai, em ở đó chi nữa.”
Lâm Diêu ngoài ý muốn không chửi người, chỉ bực bội cắn răng, lấy điện thoại gọi cho Cát Đông Minh, kết quả đối phương nằm ngoài vùng phủ sóng, Đàm Ninh cũng giống y chang.
“Ở đây chờ đội trưởng, bọn họ về thì gọi cho tôi ngay.”
“Sao thế, xảy ra chuyện gì hả anh?”
“Ngu ngốc, cậu về rồi, hung thủ chắc chắn biết chúng ta chuẩn bị thu lưới, có thể không chạy sao?”
“A? Nhưng mà…”
Lâm Diêu cũng không có thời gian giải thích, nói một câu, “Nhất định phải chờ đội trưởng về!”
Lâm Diêu lái xe phóng đi, tới công ty Khởi Hàng phóng vào một phòng làm việc, một người trông giống thư ký, bước tới chỗ hắn.
“Người đâu?” Lâm Diêu lấy thẻ cảnh sát ra.
“Không biết, hôm nay không có tới.”
Lâm Diêu vội vàng chạy đi!
Gõ cửa tới muốn nát, nhưng cũng không có ai ra mở, Lâm Diêu càng thêm chắc chắn phán đoán của mình! Trực tiếp dùng công cụ phá cửa! Trong nhà không có gì lạ thường, Lâm Diêu rất nhanh chú ý tấm hình để trên bàn, bên trong là ảnh chụp một ngọn núi, nhìn qua còn có biệt thự, ba người Quan Đan, Trịnh Niếp Niếp, Viên Khả Tâm đứng cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới