TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 1
Mấy ngày liên tiếp ở nhà bổ sung giấc ngủ, chiều ngày phép thứ ba, từ siêu thị mang một đống đồ ăn về, tâm trạng vô cùng tốt nhìn cà phê mình mới mua, Lâm Diêu cực kì vừa lòng!
Làm cơm tối, ăn xong, pha cà phê mới mua, ngồi trên ghế xem TV.
Trên TV đưa tin công ty điện ảnh gì đó bỏ tiền quay lại một bộ phim cũ, chế tác đã tìm được người nhưng rất bí mật, chẳng có nhà báo hay truyền thông nào biết hiện trường quay phim của họ ở đâu!
Bộ phim này Lâm Diêu đã từng xem, rất thích, bây giờ quay lại không biết có được cảm giác ngày xưa không.
Nếu phát trên TV thì không có thời gian canh xem rồi, vậy mua DVD xem.
Nghĩ những chuyện không đâu, nhìn đồng hồ thấy đã khuya mới tắt TV đi tắm, mò vào phòng đọc sách, buồn ngủ rồi mới tắt đèn lên giường.
Trong mông lung hắn nghe thấy gió bên ngoài nổi lên, hình như trời đang mưa… Chưa đóng cửa sổ nữa, sàn chắc sẽ ướt, nhưng mà… buồn ngủ muốn chết, kệ đi, mai lau sàn là được.
Lâm Diêu không định dậy đóng cửa sổ, xoay người tiếp tục tìm Chu Công chơi cờ.
Không biết lại qua bao lâu, hắn bị âm thanh bên ngoài đánh thức, mưa gió hình như càng lúc càng to.
Chiếc chăn mỏng cũng không đủ ấm, trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, hắn vẫn quyết định ngủ tiếp.
Mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng, hoảng hốt nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, trên người còn hơi lạnh, chăn cũng tung hết ra sau, nhiệt độ giữa trước và sau chênh lệch như nước sông và biển, Lâm Diêu cạ cạ thân thể ra phía sau, a… ấm quá ~
“Ưm…” Lâm Diêu nghe thấy âm thanh nho nhỏ do thoải mái phát ra, đầu giật giật thỏa mãn trên gối đầu.
Ha… Lâm Diêu lại nghe thấy tiếng rên thoải mái của mình…
Ê, đây không phải giọng của mình đâu! Đại não nói với chủ nhân.
Lâm Diêu lập tức ý thức ra, trong phòng còn người khác! Mở mắt, không đợi hắn ngồi dậy, trên eo đã xuất hiện cánh tay.
Hơn nửa đêm có là ai cũng sợ đúng không? Nói cho mà nghe, Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh luôn!
Giật mình xoay người giật cái gối! Nhưng còn chưa lấy được đã nghe người kia lên tiếng.
“Tỉnh rồi, sao không đóng cửa sổ, lỡ bị cảm thì sao?”
Đang mơ? Cắn đầu lưỡi một cái, ui da! Nói như vậy… tên chết tiệt, chịu bò về rồi đó hả! Khoan!
“Tư Đồ, mẹ nó, anh vào bằng cách nào?” Lâm Diêu giãy dụa muốn ngồi dậy, hắc hắc, sao mà nổi chứ.
“Mai rồi hỏi, mấy hôm nay tôi không có ngủ, buồn ngủ muốn chết, cậu cũng ngủ đi.”
Tư Đồ ở sau lưng cũng không cảm giác có gì không đúng, vừa nói vừa ôm chặt Lâm Diêu hơn.
Trong lúc nhất thời, ngũ vị trong lòng như bị đánh nát bấy, muốn mắng nhưng không biết làm sao mở miệng, muốn đánh nhưng không biết ra tay làm sao! Tên càn rỡ phía sau mang theo mùi vị của mưa gió, làm cho hắn cảm nhận được sự uể oải do phiêu bạt.
Tại sao lại tới tìm mình? Nhớ kỹ lại, Tư Đồ đã từng nói, nơi này là nơi an toàn nhất… Hắn xem chỗ mình là nơi tránh gió? Hay là khách sạn muốn vô thì vô, ra thì ra? Mặc kệ là cái gì, hắn về rồi, người đầu tiên chẳng phân biệt ngày đêm, cứ về là chạy tới.
Haiz… Quên đi, tha cho hắn một lần vậy.
“Anh cút ra phòng khách ngủ đi! Buông tay ra!” Lâm Diêu dùng sức đánh vào cái tay đang ôm mình.
“Thôi, sô pha bé lắm, tôi sẽ bị ngã.”
“Tôi ra phòng khách!” Được rồi, cho anh luôn cái giường lớn còn được chưa?
“Không được, cậu sẽ lạnh, ai da, đừng có làm gì hết, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi.
Ngày mai tôi còn một đống chuyện lớn phải làm đó.” Tư Đồ cũng nhịn không được.
Cái này không được, cái kia cũng không được, căn bản nghĩ không ra cách đối phó với cái tên này mà! Đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trên giường người ta! Bây giờ còn tỏ ra điều này là đương nhiên nữa chứ! Có phải bị tên này đùa chết rồi không!
Cái đồ không biết xấu hổ, chẳng phải đi rồi sao, có gan thì đừng về nữa, không phải nói là người xa lạ hả, có gan thì đừng tìm tôi nữa!
“Anh không buông tay thì tôi không khách sáo đâu, người xa lạ!” Lâm Diêu không nhận ra, ngoài miệng thì nói rất cứng rắn, nhưng hắn không có giận.
“Còn nhớ? Cũng qua mấy tháng rồi, đừng giận nữa, tôi sai rồi được chưa? Ngủ đi mà, sáng mai anh mua cho em cây kẹo.”
Nói thật, hắn đã sớm không còn giận nữa, thậm chí trong lòng còn có chút vui sướng.
Nhưng mà…
Giơ chân đá một cái vào đùi Tư Đồ!
“Ai da! Nhẹ chút, tôi mới bị thương chưa có lành.” Tư Đồ đau khổ nói.
“Anh bị thương?” Trong bóng tối, Lâm Diêu sốt ruột.
“Không sao, chỉ trầy da thôi, cậu lo thì mai rồi nhìn, ngủ đi.”
Ai nói hắn lo? Trong lòng nghĩ vậy nhưng không giãy dụa nữa, từ từ thả lỏng cơ thể, nghe thấy tiếng thở đều đều của Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, tôi…”
“Bỏ đi, có vài chuyện trong lòng anh rõ là được rồi.”
Trong bóng tối, Lâm Diêu nghe thấy tiếng “Ừ”, sau đó lại lén mắng, “Sao ôm chặt vậy! Bộ ôm nhẹ anh chết hả!”
Sáng sớm, Lâm Diêu tỉnh trong vòng tay người nào đó, trong nháy mắt đỏ mặt, nghi ngờ tối hôm qua mình có bị quỷ cướp xác không, sao không đá người này xuống giường!
Lấy cánh tay đặt trên người mình ra, Lâm Diêu ngồi dậy, nhìn cái người đang ngủ rất yên bình.
Mấy tháng không gặp, hắn gầy đi, đen, tóc cũng dài.
Tối qua còn nói bị thương… Rón rén vén quần lên, thấy ở bắp chân có băng gạc, còn dính máu, trong lòng có chút tự trách.
Thật sự không nên đá hắn mạnh như vậy.
Lâm Diêu bận rộn cả buổi trong bếp, làm đồ ăn sáng.
Mặt trời dần l3n đỉnh đầu, hắn tới trước phòng ngủ, định đánh thức người kia.
Đứng chần chờ ngoài cửa hồi lâu, Lâm Diêu vẫn bỏ đi.
Hơn ba giờ chiều, cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở.
Tư Đồ loạng choạng bước ra.
Lâm Diêu trừng mắt! Nhìn Tư Đồ bước tới sô pha lại nằm xuống.
“Anh định ngủ tới chết?!” Lâm Diêu độc ác hỏi Tư Đồ một câu.
“Sao mà được, còn có chuyện phải làm.
Chết đói rồi, tôi ra ngoài tìm đồ ăn.” Tư Đồ nhìn qua như ngủ không đủ, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
“Trong bếp có đồ ăn, coi chừng bị nghẹn chết!” Lâm Diêu lại nói kiểu ác độc, hình như không được tự nhiên lắm?
Tư Đồ xoay đầu cười tươi! Chạy ào vào bếp, Lâm Diêu chợt nghe tiếng ăn như đi cướp giật, không chịu nổi cũng bước vào xem.
“Anh không hâm nóng hả?”
“Hâm nóng? Hâm làm sao?” Tư Đồ cắn miếng màn thầu, bỏ miếng trứng chiên vào miệng, vừa nhai vừa nói, vô tội nhìn Lâm Diêu.
“Có nồi, có lò vi sóng, anh không biết hâm?”
“Hông!”
Lâm Diêu lập tức choáng váng! Nhưng hắn tin, Tư Đồ đảm bảo không biết dùng mấy cái này! Thở phì phò giật lấy chén cháo trong tay hắn, bọc màn lại, bỏ vào lò vi sóng.
Trong lúc chờ, hắn bắt đầu nói xấu Tư Đồ.
“Anh có bị ngốc không? Chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết làm?”
“Có ăn là vui rồi, hâm rồi mang ra phòng khách cho tôi nha, tôi chưa từng ngồi ăn trong bếp.”
Nhìn Tư Đồ sải bước ra phòng khách, Lâm Diêu thật muốn hỏi mình, tại sao người này lại xem nhà mình thành nhà hắn vậy?
Mặt âm trầm đợi Tư Đồ ăn xong.
“Viên Khả Tâm chết rồi.” Lâm Diêu đột nhiên nói.
“Tôi biết.”
“Trong máy tính của cô ta không có gì cả, ác thú cầm đi rồi?”
“Không có, thật ra trong máy tính không có gì cả.”
“Tư Đồ, trầm mặc và nói dối không giống nhau.” Lâm Diêu bình thản nói, làm người ta nóng mặt.
Lâm Diêu cũng không nhìn hắn, nói tiếp, “Vụ án của Viên Khả Tâm vẫn còn chưa kết thúc, có rất nhiều chỗ đáng ngờ.”
Câu nói của Lâm Diêu làm Tư Đồ chú ý, hắn đặt chén đũa xuống, thu lại nụ cười.
“Cậu phát hiện cái gì?”
“Đầu tiên.
Viên Khả Tâm nếu muốn để cảnh sát xem Quan Tín là tự sát, vậy tại sao lại đặt thi thể giữa sô pha và bàn trà? Tuy mục đích cuối cùng là giá họa cho Trịnh Niếp Niếp, nhưng ngụy trang thành hiện trường tự sát cũng quá buồn cười, có ai tự sát lại nằm ở đó không? Huống chi Viên Khả Tâm còn để bình thuốc rỗng trên bàn, không hề phù hợp!
Còn nữa, lúc Viên Khả Tâm giết Ngô Bình, giấu người ở sau cốp xe đúng là to gan, nhưng mà cũng rất ngu xuẩn, tôi rất nhanh tìm ra chứng cứ.
Vụ đó và vụ của Quan Tín có hai lối tư duy hoàn toàn khác nhau, hai vụ án này đặt trước mặt bất kì ai, để người đó phân tích, ai cũng sẽ nói đây không phải do một người làm! Còn nữa, lúc Viên Khả Tâm tưởng nhầm tôi là ác thú, đã từng đề cập tới ‘hiệp hội’, nếu tôi đoán không sai, cái này có liên quan tới nguyên nhân mà anh không chịu nói.” Lâm Diêu nói xong, nhìn Tư Đồ.
Công phu giả ngu của Tư Đồ cũng luyện tới chuyên nghiệp, Lâm Diêu không tính với hắn, đứng dậy vào thư phòng lấy gì đó, quay lại, đặt một phong thư trước mặt Tư Đồ, “Đây là Trịnh Niếp Niếp đưa cho anh, cô ta không tìm được anh nên nhờ tôi chuyển giùm.”
Tư Đồ mở ra xem, bên trong là một tờ chi phiếu.
Lần này, Tư Đồ có muốn giả ngu cũng không được.
Người thông minh, không cần phải dùng tới lời nói mới hiểu ý người kia, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu có chút lúng túng.
“Tiểu Diêu…”
“Tôi hiểu, sau này sẽ không nhắc đến nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới