TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 3
Ba người đi về phía chòi nghỉ mát ở bên ngoài, Thân Vệ Bình đưa lá thư cho Tư Đồ.
Nội dung trong lá thư vẫn là lời đe dọa như cũ, đuổi đoàn kịch đi, nếu không sẽ máu chảy thành sông.
Lâm Diêu cầm lá thư từ trong tay Tư Đồ, còn Tư Đồ thì hỏi Thân Vệ Bình nhận được lá thư này lúc nào.
“Sáng nay, lẫn trong đống thư được mang tới phòng làm việc.”
“Ai đem vào?” Tư Đồ hỏi.
“Là Cung Hướng Tiền, thư của tôi trước giờ đều do ông ấy đưa vào.”
“Thư đe dọa này lần nào cũng kẹp vào trong đống thư?”
“Không phải, lần đầu tiên là tôi thấy nó rớt dưới đất trong văn phòng, lần thứ hai và lần thứ ba đều được gửi theo cách bình thường, lần thứ tư thì kẹp vào báo của văn phòng, lần trước là phát hiện trong đống văn kiện đang định sửa lại, lá trong tay cậu là lần thứ sáu.”
Tư Đồ nghĩ một hồi liền nói, “Xem ra là do một người trong sơn trang làm.
Thời gian của hắn không cố định, quản lý Thân, chú thường phát hiện thư đe dọa vào lúc nào?”
“Sáng và tối.”
“Sáng và tối… Chú gửi cho tôi thời gian biểu của mọi người trong sơn trang, cũng cho tôi biết tất cả những nơi có máy tính, mặt khác, bảo Cung tiên sinh đến chỗ tôi một chuyến.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lâm Diêu vẫn luôn nhìn lá thư, sau khi dặn dò Thân Vệ Bình xong, Tư Đồ phát hiện biểu tình của hắn như có điều suy nghĩ.
“Suy nghĩ gì đó?” Tư Đồ ôn nhu vô cùng.
“Anh không thấy lạ sao? Tờ A4 to như vậy, tại sao lại chỉ in mấy chữ ở cuối tờ? Còn ở trên thì để trống lốc…” Nói xong Lâm Diêu giơ tờ giấy lên soi, nương theo ánh nắng, nhưng cũng không phát hiện được gì.
“Nếu có cái gì, hôm đó tôi không thể nào không kiểm tra ra được.”
Lâm Diêu cũng hiểu nhưng không cam lòng, tiện tay vuốt lên lên tờ giấy, dùng đầu lưỡi li3m vào đầu ngón tay.
“Đưa bật lửa cho tôi.” Lâm Diêu nói.
Tư Đồ đưa bật lửa cho Lâm Diêu, Lâm Diêu mở lên, đặt dưới tờ giấy hươ qua hươ lại, chỉ lát sau, hiện ra dòng chữ màu xanh mờ nhạt.
Thân Vệ Bình hô to, “Thần kỳ!”
“Có cái gì mà thần kỳ, đây là hiện tượng vật lý, có thể dùng chất lỏng viết, dùng lửa hơ bên dưới sẽ hiện dòng chữ.” Lâm Diêu lơ đễnh nói xong, nhìn chữ trên tờ giấy.
Trên tờ giấy ghi số ‘2’, bên dưới còn có hai hàng chữ.
Song vương nhân hạ điểm kim, diêu câu hoành mãn tam thủy.
(Tạm dịch: Hai ông vua điểm chút vàng dưới đầu người, cùng câu kết vượt ngang ba con sông)
Câu này nghĩa là gì? Não trong đầu Lâm Diêu hoạt động rất nhanh, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, “Mấy lá thư trước đâu?”
“Ở trong phòng, đi xem.”
Nói xong ba người bước nhanh chân đi.
Mở cửa ra, Tư Đồ vội vàng lên lầu lấy mấy bức thư, Lâm Diêu lấy tất cả hơ lửa một lần, sau đó bọn họ xếp trên bàn xem.
6 5 4 3 2, mỗi một bức đều có một con số, và hai câu.
Mà lá đầu tiên ghi số 6, lá hôm nay thì ghi số 2…
“Tư Đồ, tôi nghĩ đây là đang đếm ngược.” Lâm Diêu nói.
Tư Đồ cũng gật đầu, hít một hơi thật sâu, tựa vào sô pha, không tới một phút hắn đã nói, “Lập tức gọi Hạ Chấn Quốc đến đây!”
Thân Vệ Bình cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn biểu tình của Tư Đồ ông cũng không muốn hỏi nhiều, cầm điện thoại gọi cho Hạ Chấn Quốc.
Chưa tới mười phút, Hạ Chấn Quốc đã vội vàng chạy tới.
Tư Đồ cũng không nói lời khách sáo, mở cửa ra đã nói cho hắn biết, “Đoàn phim của anh phải ngay lập tức rời khỏi đây.”
Hạ Chấn Quốc không hiểu gì hết, nhìn Tư Đồ, thuận miệng hỏi, “Tại sao?”
Lâm Diêu lấy năm lá thư đe dọa đặt trước mặt hắn, “Sau khi hơ lửa, trên tờ giấy hiện chữ, đếm ngược từ 6 về 2, không giống như trò đùa, chúng tôi lo người này đang chuẩn bị làm gì đó.”
“Ý hai cậu là, mấy chữ này đại biểu cho sự nguy hiểm? Chuyện này tôi không rõ lắm nhưng đoàn phim không thể đi, không nói chúng tôi đã đầu tư bao nhiêu nhân của, cho dù tôi đồng ý, những người khác cũng sẽ không đồng ý.
Đặc biệt là đạo diễn, đoàn phim không chỉ có mình tôi.”
“Vậy thì đi thuyết phục người khác đi! Nếu xảy ra chuyện gì thật, các anh có hối hận cũng không kịp!” Thái độ của Tư Đồ bắt đầu cứng rắn.
“Tôi nói lại lần nữa, đoàn phim không thể đi! Điều này cần có đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, chủ nhiệm sản xuất và tôi sau khi thương lượng mới có thể đưa ra quyết định, bây giờ sao tôi có thể đồng ý với cậu?”
“Anh không phải nhà sản xuất sao?” Lâm Diêu không rõ.
“Sản xuất là sản xuất, chủ nhiệm sản xuất là chủ nhiệm sản xuất, hai công việc khác nhau! Bây giờ chỉ có đạo diễn, biên kịch và tôi ở đây, nhà sản xuất và chủ nhiệm sản xuất, một người ở nước ngoài, một người ở Tân Cương liên hệ với nơi quay phim, cậu bảo tôi phải làm sao?” Hạ Chấn Quốc cũng bắt đầu nóng tính.
Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ “Phiền phức”.
“Như vầy đi, hôm nay tôi điều bảo an sang, buổi tối sắp xếp thêm chó săn, Hạ tiên sinh, tối nay tốt nhất là đừng quay.”
“Không, công việc của các anh cứ tiếp tục làm, chỉ cố gắng đừng để người của đoàn phim ra ngoài buổi tối.
Quản lý Thân cũng phải có người đi cùng, đừng đi một mình, nếu tôi đoán không sai, ngày mai có lẽ chú sẽ nhận thêm một lá thư đe dọa… Hạ tiên sinh, mau chóng liên lạc với hai người kia, các anh rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“Thật sự sẽ xảy ra chuyện sao?” Hạ Chấn Quốc cũng bị Tư Đồ lây.
“Hy vọng sẽ không.”
Sau khi Hạ Chấn Quốc đi, Cung Hướng Tiền đã tới.
Tư Đồ cũng không vội bảo Thân Vệ Bình đi, ông nguyện ý ở lại nghe một chút.
Lâm Diêu gọi điện kêu một bình cà phê, đổ ra ly cho mỗi người, ngồi bên cạnh Tư Đồ.
“Cung tiên sinh…”
“Gọi Hướng Tiền là được rồi, gọi tiên sinh tôi không quen.” Cung Hướng Tiền cười toe toét nói.
“Gọi Cung đại ca đi ha? Cung đại ca, bình thường chú lấy thư cho quản lý Thân ở đâu?” Tư Đồ hỏi lần nữa.
“Người đưa thư đưa tới phòng bảo vệ, tôi tới đó lấy, sau đó chuyển tới phòng làm việc của quản lý.”
“Hôm nay giữa đường đi có đặt xấp thư xuống không?”
“Không có.
Tôi lái xe tới trước cửa văn phòng mới dừng lại.”
“Có ai từng chạm vào xấp thư không?”
“Chắc là không.
Từ phòng bảo vệ tôi đã cầm đi bỏ lên xe, sau đó lái thẳng tới phòng làm việc, không có gặp ai cả.”
“Lúc chú tới phòng bảo vệ lấy thư, ở đó có mấy người?”
“Ba người, ban ngày có ba người chịu trách nhiệm trông coi.”
Sau khi tiễn Cung Hướng Tiền đi, Tư Đồ đốt điếu thuốc hồi lâu không nói gì.
Lâm Diêu chỉ lo nghĩ đến hai câu kia.
Ngồi một hồi, Thân Vệ Bình chịu không nổi, lên tiếng.
“Tư Đồ, có phải cậu nghi ngờ lão Cung không? Tôi nghĩ ông ấy không thể làm chuyện này.”
“Tại sao?”
“Năm đó tôi đưa ông ấy về đây từ chiến trường, chúng tôi quen biết cũng mấy chục năm rồi, chẳng lẽ còn không hiểu ông ấy sao.”
“Quản lý Thân đã từng đi lính?” Lâm Diêu hỏi.
“Mười sáu tuổi đã tòng quân, từng tham gia chi3n tranh Việt Nam.”
“Chú chắc chắn ông ấy không có vấn đề?” Lâm Diêu trong lòng nghi hoặc.
“Trước mặt hai người ông ấy ngại, bình thường ông ấy đều gọi tôi là đại đội trưởng, theo thói quen.
Ông ấy là do tôi kéo ra từ đống người chết, năm đó trong cơn tức giận ông ấy đã giết một… haiz, ông ấy bị tố ra tòa án quân sự, là tôi bảo vệ ông ấy, tôi cứu ông ấy hai lần.
Sau khi về đây, ông ấy không nhà không cửa, là tôi gọi ông ấy tới giúp tôi… Mặc dù nói không dễ nghe, nhưng nếu tôi muốn mạng của ông ấy, ông ấy sẽ không nói hai lời tự chém mình một đao! Là anh em từng vào sinh ra tử, không thể nào hãm hại tôi được! Cho nên tôi có thể dùng mạng của mình để bảo đảm, ông ấy chắc chắn không làm chuyện này! Với lại, ông ấy chỉ mới học tiểu học, chưa tốt nghiệp nữa, cái gì mà hiện tượng vật lý, còn viết thơ, có giết ông ấy cũng không làm được.”
Xem ra Cung Hướng Tiền không có hiềm nghi, Lâm Diêu gật đầu nói, “Xin lỗi, tôi sẽ không nghi ngờ Cung tiên sinh nữa.”
“Mặt này tôi không quen thuộc lắm, Tiểu Diêu, cậu có biết hai câu này lấy từ bài thơ cổ nào không?”
“Tôi đâu có khả năng đọc nhiều thơ cổ.
Hai câu này… nhìn qua không giống từ thơ cổ, giống như… câu đố.”
“Câu đố? Nó thế nào?” Tư Đồ hăng hái.
“Bây giờ anh muốn tôi nói tôi cũng không nói được.
Tôi chỉ nghĩ cái này cũng giống với đố đèn¹, nhưng lại không giống lắm… Cho tôi thêm chút thời gian.” Lâm Diêu có vẻ đã bắt được gì đó nhưng vẫn chưa rõ lắm.
(¹) một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
Tư Đồ sờ ly cà phê của Lâm Diêu, đã nguội, hắn đứng dậy cầm ly cà phê đi đổi, bây giờ mới ngồi xuống bắt đầu tự hỏi.
Chỉ lát sau, Thân Vệ Bình đã bảo nhân viên gửi thời gian biểu của nhân viên và danh sách những nơi có máy tính, đưa tới tay Tư Đồ.
Nhìn đống chữ trên tờ giấy, Lâm Diêu và Tư Đồ liền đau đầu! Người đưa thư cứ chín giờ sáng lại gửi thư tới, mà số người không có giờ làm việc vào lúc đó thì có tới mười mấy người! Sáu giờ tối cũng có rất nhiều người tan ca, cứ thế này, chẳng lẽ là mò kim đáy bể?
Tư Đồ cầm danh sách những nơi có máy tính lên xem, thật hả, sơn trang này không tính máy cá nhân, chỉ trong phòng làm việc thôi cũng có hơn 200 cái!
Tư Đồ nhìn dáng vẻ nhức đầu của Lâm Diêu, cười bất đắc dĩ.
“Bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi, hy vọng cái chúng ta lo lắng chỉ là trò khôi hài.
Quản lý Thân, chú về an bài thêm bảo an, về phần chó săn… Nếu chú chắc không làm ai bị thương thì cứ tìm cho an tâm.”
Sau khi Thân Vệ Bình đi khỏi, Tư Đồ thả lỏng rất nhiều, gác chân lên ghế sô pha.
Cầm bức thư đe dọa xem kỹ.
Lâm Diêu không hiểu tờ giấy viết cái gì, khi thì nhíu, khi thì lắc đầu, trong phòng khách trở nên an tĩnh.
Một buổi chiều qua đi, tới giờ cơm thì chỉ ăn qua loa rồi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, hai người thấy người tuần tra nhiều hơn bình thường, mỗi người cầm một dây xích chó.
Những chú chó này rất ngoan, rõ ràng đã được huấn luyện.
Tư Đồ lo cho bên đoàn phim, cùng Lâm Diêu tới trường quay, xem tình hình thế nào, nhưng có người khi vừa nhìn thấy bọn họ liền trốn mất biệt.
Sáng sớm, chim trên cành hót líu lo đánh thức những người đang say giấc, Lâm Diêu dụi mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
Ngồi dậy mới nhớ ra, hôm qua rõ ràng ngồi dưới phòng khách, sao lại… Xem ra có người bế hắn về phòng, ôm lên giường, cởi vớ và áo khoác, còn đắp chăn, mà hắn lại không hề hay biết.
Lâm Diêu hơi mỉm cười, trong lòng ấm áp như nắng sớm bên ngoài vậy.
Từ phòng ngủ đi ra đã nhìn thấy Tư Đồ ở lầu một xem đồ trong tay, còn hút thuốc.
“Anh dậy sớm vậy?” Lâm Diêu xuống cầu thang, bước tới trước mặt Tư Đồ.
“Dậy rồi, sao không ngủ thêm lát nữa?”
Lâm Diêu sửng sốt, mẩu thuốc trong gạt tàn trước mặt Tư Đồ đã sắp chất thành núi, hắn còn mặc bộ đồ y chang hôm qua, quần áo nhăn nhúm, rõ ràng ngồi ở đây cả đêm.
“Anh có ngủ không vậy?” Lâm Diêu có chút tức giận.
“Ngủ một chút, có đói không?”
“Không đói, đừng xem nữa, lên lầu ngủ đi!”
“Không cần, tôi vẫn rất tỉnh táo.
Tối qua tôi nghe bên đoàn phim xảy ra chút chuyện, muộn quá nên tôi không qua được.
Nếu cậu không đói thì cùng qua đó đi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Cụ thể thì không biết, hình như có một cô gái đánh người, còn rất lợi hại.”
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, giờ là chín giờ, chờ Tư Đồ đánh răng tắm rửa xong, hai người cùng ra ngoài.
Đầu tiên tìm Hạ Chấn Quốc tìm hiểu tình huống, Hạ Chấn Quốc cũng hỏi ba người nhưng không ai biết.
Không thể làm gì khác hơn là hỏi người trong cuộc.
Gõ cửa một phòng, người bên trong chạy ra đón.
Hạ Chấn Quốc gọi hắn là Tiểu Lý, giới thiệu với Tư Đồ bọn họ, đây là trợ lý của đoàn phim.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy người trên giường như bị mèo quào.
Mà người này Lâm Diêu biết, là Phùng Hiểu Hàng.
Hạ Chấn Quốc hỏi mấy câu về vết thương, trong lòng Lâm Diêu thấy giận, cái này mà là thương nặng á? Chỉ bị cào có mấy cái mà làm thấy ghê, hắn nào biết, mặt của diễn viên bị cào thành như vậy, đây chính là trọng thương trong trọng thương!
Ngay từ đầu Phùng Hiểu Hàng đã không có gì kiêng dè với Lâm Diêu và Tư Đồ, Hạ Chấn Quốc nói bọn họ là bạn bè.
Tư Đồ lại giở trò bịp bợp, mở miệng hỏi.
“Có phải do Vương lão tam đánh cậu không, để tôi tìm hắn tính sổ!”
“Không, không phải hắn… là bạn gái tôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới