TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 9
Lâm Diêu ném người bị đánh ‘tàn nhẫn’ ở trong phòng, một mình ra ngoài hóng mát.
Bước chậm trên con đường nhỏ, tâm trạng cũng xem như hồi phục chút ít.
Chỉ lát sau, Lâm Diêu dần dần từ nóng nảy quay lại sự hiền lành, suy nghĩ có phải mình ra tay độc ác quá không? Tuy rằng Tư Đồ vui đùa quá trớn, nhưng mình lại nổi giận đánh hắn một trận, cũng xem như bù lại.
Nhớ lại lúc sắp đi, Tư Đồ ngồi chồm hổm dưới đất nói lầm bầm… Cú đá cuối cùng mình đá vào đâu? Quên rồi, lúc đó nhớ đá vào mông hay là đá vào… Trong lòng Lâm Diêu phiền muộn, chưa thấy ai đánh người ta xong rồi lại lo lắng! Không nhịn được tặc lưỡi, xoay người đi mua thuốc.
“Lâm cảnh quan?”
Lâm Diêu chưa đi xa đã nghe thấy có người ở bên đường gọi hắn.
Xoay đầu lại nhìn.
“Cô là…”
“Trương Ny, mới đây đã quên rồi?” Trương Ny mặc bộ thể thao, đạp xe đạp, trên đầu buộc khăn hơi nghiêng về phía mặt trời lặn, trong giống tinh linh trong rừng.
Lâm Diêu cười ngại ngùng.
“Xin lỗi, trời tối quá, tôi không thấy rõ.”
“Nói xạo! Anh căn bản không nhớ tôi.” Trương Ny leo xuống xe đạp, dắt xe tới chỗ Lâm Diêu.
“Cô lấy xe đạp ở đâu vậy?” Lâm Diêu cười hỏi.
“Mượn, tôi thích chiếc này.”
Lúc nói chuyện, Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn Trương Ny, kinh ngạc phát hiện cô không có tóc.
“Tóc của cô?”
Trương Ny cười sang sảng.
“Vai của tôi nửa bộ sau là đi xuất gia, tôi tất nhiên phải cạo trọc rồi.”
Lâm Diêu còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp cô, cô có mái tóc bồng bềnh rất đẹp, sao lại phải cạo?
“Vai của cô là Tô Xảo Xảo?” Lâm Diêu hỏi.
“Anh biết?” Trương Ny mở to mắt.
“Tôi có xem qua bộ này, rất thích nó.
Cô cạo trọc, không tiếc sao?”
“Sao mà không tiếc được, lúc cạo tôi khóc quá trời, từ bé tới giờ tôi chưa từng khóc bao giờ.”
Lời của Trương Ny làm Lâm Diêu bật cười.
“Không dùng đồ giả được sao?”
“Đạo diễn cũng nói làm giả, nhưng tôi không đồng ý, không có cảm giác chân thật gì hết.
Cả tôi còn không tin huống chi là người xem.
Chỉ là tóc thôi mà, sẽ mọc lại thôi.
Anh định đi đâu thế? Tôi đưa anh đi, tôi chạy vững lắm, không làm anh té đâu.”
“Không cần, tôi muốn đi dạo.”
“Có ngại tôi đi cùng không?”
Lâm Diêu sửng sốt, lời nói thẳng thắn của Trương Ny không hề làm người ta chán ghét, vì thế đồng ý để cô đi cùng.
Trên đường đi, Trương Ny và Lâm Diêu tùy ý nói chuyện phiếm, hơn phân nửa đều cám ơn Lâm Diêu hôm đó giúp cô.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói về công việc của mình, Lâm Diêu không hiểu nên chỉ lẳng lặng nghe.
Trương Ny cũng không tính là nói dông dài, không nhanh không chậm có quy luật của mình, Lâm Diêu ngược lại cũng không ghét.
Nghe Trương Ny nói gần đây xảy ra nhiều chuyện, đoàn phim cũng rất căng thẳng, nhưng mà cô lại có thể lười biếng nghỉ ngơi, cũng mong sớm tìm được hung thủ.
Lâm Diêu nói với cô đã bắt được rồi, là Vương lão tam, Trương Ny vô cùng kinh ngạc.
“Tam… Vương lão tam?”
“Đúng vậy, Bạch cảnh quan nói đã tìm ra hung khí trong nhà hắn.
Bây giờ chắc bắt được rồi.”
Trương Ny mở to mắt, phát hiện Lâm Diêu đang nhìn mình, liền có chút xấu hổ đỏ mặt.
“Hèn chi tối nay lại quay tiếp.”
“Còn muốn quay? Đã có một người chết rồi.” Lâm Diêu không hiểu.
“Đương nhiên rồi, tôi nói câu này thì hơi có lỗi với anh Hiểu Hàng, nhưng mà, con người của tôi, cho dù biết có người muốn giết cũng phải hoàn thành công việc.
Thầy của tôi dạy cho tôi câu đầu tiên là ‘Diễn còn quan trọng hơn trời’.”
Cũng quan trọng hơn cả mạng của mình luôn? Lâm Diêu tự hỏi.
Cô bé này trông nhu nhược nhưng lại rất ngông nghênh.
Lâm Diêu bỗng nhiên nhớ tới câu thơ ‘Sinh ra là người tài, chết cũng phải hi sinh oanh liệt’ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu.
Tuy rằng dùng hai câu này với Trương Ny là hơi quá mức, nhưng tinh thần ương ngạnh và lòng tin kiên định của cô thật sự đã cảm động hắn.
“A, tới giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi.
Lâm cảnh quan, 10 giờ tối nay tôi có cảnh diễn bên hồ, nếu anh có thời gian thì tới chơi nha.”
Trương Ny leo lên xe đạp, đạp đi mất, để lại Lâm Diêu một mình nhìn theo bóng cô đi xa.
Lúc mua thuốc quay về phòng, Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ, Đường Sóc và Lý Phong đang ăn lấy ăn để trong phòng khách! Thấy Lâm Diêu quay lại, Tư Đồ vội vàng đứng lên, kéo cái người mặt lạnh tới ngồi xuống bên mình.
Lâm Diêu lạnh lùng đơ mặt nhét thuốc vào lòng Tư Đồ, Tư Đồ nhìn cười cười, bỏ ra sau, gắp thịt cua đã bóc vỏ bỏ vào dĩa của Lâm Diêu.
Đường Sóc ngồi đối diện, gương mặt không hiểu sao lại buồn buồn.
Ăn uống đã đời, Đường Sóc và Lý Phong ợ một cái, la to thật thỏa mãn.
Tư Đồ ân cần rót trà cho Lâm Diêu, hắn nói vừa mới uống rượu, giờ uống trà cho đỡ.
Lâm Diêu cũng không giận hắn nữa, cầm lấy ly trà, nhìn đồng hồ.
21:30 rồi, giờ qua khu nhà cũ xem Trương Ny diễn thì có hơi trễ, hắn nhớ lại lời Trương Ny nói.
“Lý Phong, tối nay chẳng phải đoàn phim bắt đầu quay tiếp sau, cậu ở đây không sao chứ?” Lâm Diêu hỏi.
“Ừ, hôm nay tôi không có việc.
À, muốn xem thì nhanh chân lên, hôm nay chị Trương Ny có cảnh quay quan trọng, nhảy sông tự sát!” Lý Phong có chút hưng phấn nói.
Đường Sóc là người đầu tiên hưởng ứng, trong mắt Lâm Diêu, hôm nay Đường Sóc quá sinh động, không giống bình thường.
Đường Sóc kéo tay Lâm Diêu, đẩy Tư Đồ, cùng Lý Phong rời khỏi phòng.
Trên đường đi về phía hồ nước, Lý Phong và Đường Sóc còn thảo luận gì đó, Tư Đồ và Lâm Diêu đi phía sau.
Gió đêm thổi tới, Lâm Diêu hối hận lúc nãy không mặc thêm nhiều áo, người bên cạnh cởi áo khoác, ôn nhu khoác lên cho hắn.
Xoay mắt nhìn, thấy Tư Đồ cười thân thiết.
“Khoác vào cho ấm, lát tới hồ nước còn lạnh hơn.” Tư Đồ nhẹ giọng nói.
Không chỉ có cơ thể ấm mà tim cũng ấm.
Đêm khuya bên hồ, một khu sáng bừng, hai mươi mấy người chạy tới chạy lui bận rộn, có mấy người đang chỉnh sửa đèn rọi vào mặt hồ, quay phim và đạo diễn đang thảo luận gì đó, còn có vài người đang điều chỉnh máy móc.
Đạo diễn lớn tiếng hô, “Chỉnh đèn nhanh lên, để diễn viên ra xem thử.”
Chỉ lát sau, Tư Đồ đã thấy Trương Ny khoác áo bước ra, cô khoác áo ni cô, trên đầu quấn khăn lụa.
Trương Ny từ bên đó đã nhìn thấy Lâm Diêu bọn họ, mặc dù không mở miệng gọi nhưng tay thì ra sức vẫy.
Lý Phong đứng bên cạnh Đường Sóc nói, “Chị Trương Ny không hề kiêu căng chút nào, bình thường còn hay đi chung với nhân viên đoàn phim, còn len lén đánh bài với chúng tôi, người đại diện của chỉ nhiều lần tức muốn chết, muốn lấy dây xích trói chỉ khiêng đi.”
Lâm Diêu càng ngày càng tán thưởng Trương Ny, không nhắc đến tính cách mạnh mẽ của cô, nội sự mộc mạc dù đã nổi tiếng cũng đã hiếm thấy lắm rồi.
Tư Đồ cũng khen Trương Ny vài câu, chợt nghe đạo diễn Sở cầm loa nói, “Chuẩn bị bắt đầu!”
Đạo diễn Sở vừa ra lệnh, Lâm Diêu nhìn thấy Trương Ny cởi áo khoác và trang phục bên trong, hai ba người cầm loại bao plastic quấn lấy người Trương Ny, mãi cho tới khi cô bị quấn chặt, mới mặc lại trang phục.
Lúc chính thức quay, xung quanh rất im lặng, Trương Ny một mình đứng bên hồ hồi lâu, sau đó từ từ đi vào trong hồ.
Hồ nước từ từ lấp đi chân, thắt lưng, ngực, sau cùng ngay cả đầu cũng biến mất trong hồ nước, lúc Trương Ny biến mất, hai người đứng hai bên mở quạt gió, thổi cái gì đó trông giống hoa tuyết, bay bay trên mặt hồ, đẹp đến thê lương.
Khoảng năm sáu phút sau, đạo diễn Sở hô lên, “Cắt!”
Đạo diễn vừa dứt lời, ba bốn người trên bờ liền chạy tới hồ nước, Trương Ny cũng nhảy ra.
Nhân viên đỡ cô lên bờ, mặt của Trương Ny lạnh tới bầm tím, môi run cầm cập hỏi đạo diễn thế nào.
Đạo diễn Sở bảo cô xem lại, Trương Ny kiên trì bảo quay lại một lần, nguyên nhân là chìm ở nơi quá cạn.
Đạo diễn Sở không thể lay chuyển được Trương Ny, không thể làm gì khác hơn là bảo quay lại lần nữa.
Mọi người bắt đầu lại từ đầu, nhưng sau khi đạo diễn hô dừng, Trương Ny cũng không trồi lên, mọi người bắt đầu quáng.
Lúc này, người đại diện của Trương Ny hét lên!
“Mau cứu người, Trương Ny không biết bơi!”
Bảy tám người nhảy xuống, rất nhanh đã có một người ôm được Trương Ny hôn mê vào bờ.
Lâm Diêu không rõ, tại sao Trương Ny biết mình không biết bơi còn kiên trì tới chỗ sâu? Là vì biết có người sẽ cứu? Hay vì nhất định phải kiên trì nguyên tắc của mình? Người như vậy, Lâm Diêu có chút không muốn tới gần, quá cố chấp, mà người cố chấp, thường sẽ rơi vào thế giới chủ quan, không thể tự kiềm chế.
Nghe mấy người trên bờ hét lên Trương Ny tỉnh rồi, sau đó là tiếng chửi bậy của đạo diễn, mắng Trương Ny sao không nói cho mọi người biết mình không biết bơi, mắng nhân viên tại sao không đúng lúc nhảy xuống tìm người, mắng cái nơi quỷ quái này luôn xảy ra vấn đề.
Tư Đồ không muốn để Lâm Diêu xem tiếp, tạm biệt Đường Sóc còn muốn qua phòng của Lý Phong chơi đánh trận, kéo Lâm Diêu rời đi.
Trên đường về, Lâm Diêu mang một bụng tâm sự.
Lúc ban ngày, nếu Tư Đồ không quậy, Lâm Diêu sẽ càng nghĩ nhiều hơn về vụ án.
Vừa nghe đạo diễn oán trách nơi này quỷ quái, trong lòng hắn không rõ có cảm xúc gì.
Lâm Diêu thích hồ Cầm Tâm, thích phong cảnh nơi đây, càng thích buổi tối ở chỗ này.
Cảnh sát là một công việc sát phong cảnh, mặc kệ là chỗ nào, khi cảnh sát xuất hiện đại biểu cho tội ác đã xảy ra, nơi đẹp đẽ như thế này… Thật sự không nên có.
Tư Đồ nhìn ánh trăng rọi xuống người bên cạnh, nhìn thấy Lâm Diêu cau mày, trong lòng đau vô cùng.
“Còn đang suy nghĩ tới vụ án?” Tư Đồ nắm lấy tay Lâm Diêu.
Nhẹ nhàng thở dài, không để ý bản thân đang thân mật với hắn.
“Tôi luôn cảm thấy Vương lão tam không phải hung thủ.
Vương lão tam là người nạn nhân muốn tránh né nhất, sao mà để hắn vào phòng của mình được? Giờ tính từng bước đi, người chết để Vương lão tam vào phòng, cũng sẽ có phòng bị nhất định với hắn, nhưng thi thể căn bản không có dấu hiệu giãy dụa hay đánh nhau… Rõ ràng là người quen làm.
Như vậy hung thủ không phải là Vương lão tam.”
“Tiểu Diêu… chúng ta có suy đoán cỡ nào cũng vô ích, không có kết quả báo cáo khám nghiệm, không có thăm dò hiện trường tỉ mỉ, những đầu mối cơ bản chúng ta cũng không có, chỉ suy đoán thôi cũng không làm được gì.
Cho nên, đừng nghĩ nữa, nghỉ phép cho vui.
Nếu không anh sẽ đổi chỗ khác.”
Lâm Diêu dừng bước, Tư Đồ cũng không đi nữa.
“Tiểu Diêu, thật ra chúng ta đều có những lúc khó khăn, anh đúng là có suy nghĩ tới vụ án, có đôi khi thất thần, nhưng anh không hối hận.
Cho dù cho anh chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ chọn cùng em hưởng thụ kỳ nghỉ này.”
“Tư Đồ…”
“Nhưng mà, người giống chúng ta khi gặp một vụ án, đầu óc sẽ không tự chủ nghĩ tới nó, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới