TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 14
Hắn cũng không xác định Trương Ny có ở nhà không, chờ tới khi đến nơi, vừa lúc thấy Trương Ny đang ngồi đánh cờ vô cùng nghiêm túc với trợ lý trước cửa phòng.
Vào thời tiết thế này, hai cô gái lại ngồi ngoài trời chơi cờ? Lâm Diêu thiệt không hiểu nổi suy nghĩ của con gái.
Từ từ đi qua, hai cô gái vẫn ngồi chăm chú không phát hiện ra hắn.
Tục ngữ có câu: “Xem cờ không nói là chân quân tử.” Lâm Diêu đúng là đứng im lặng không nói tiếng nào.
Nhưng chờ hắn thấy hai cô gái đánh cờ gì, trong đầu vừa xuất hiện cờ vây, cờ vua các kiểu cũng thấy vô cùng đáng tiếc.
Hai cô gái đang chơi cờ nhảy.
“Cờ nhảy?” Lâm Diêu vô thức nói nhỏ một câu.
( Cách chơi: bạn phải nhảy các quân cờ của mình qua hết bên phần đất của đối phương, và đối phương cũng sẽ nhảy sang phần đất của bạn, bên nào dành được trọn vẹn đất của đối thủ sẽ chiến thắng.)
Trương Ny ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Diêu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.
Trợ lý của Trương Ny khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, trắng, còn đeo một cặp kiếng.
Cô đẩy kính mắt nhìn Lâm Diêu mỉm cười thân thiện.
Lâm Diêu có chút xấu hổ với sự thiếu lễ phép của mình, Trương Ny tiện tay kéo ra một cái ghế cho Lâm Diêu, Lâm Diêu cười gật đầu, ngồi xuống.
“Anh có muốn chơi không?” Tuy Trương Ny đỏ mặt, nhưng cũng hào phóng nói với Lâm Diêu.
Chơi cờ nhảy? Để thời gian chơi cờ nhảy thì thôi làm việc đi.
Vẫn giữ nụ cười, Lâm Diêu lắc đầu.
Trong lòng nói, “Ai muốn chơi cái này chứ!”
Từ lúc Lâm Diêu tới, Trương Ny đã mất bình tĩnh, chỉ lát sau đã bị chiếm hết hang ổ! Trợ lý ngẩng đầu hỏi, “Còn chơi không?”
“Sao lại không! Em phải cướp hang về!”
“Bỏ đi, không chơi nữa, mắc công cô nương lại tự ái.”
Trương Ny tức giận trừng trợ lý, trợ lý cười cầm cờ lên, gật đầu với Lâm Diêu, một mình quay về phòng.
Còn lại hai người ngồi bên ngoài, Trương Ny nắm chặt áo khoác mỏng, cười khanh khách nhìn Lâm Diêu, “Là cố ý tới tìm tôi?”
“Đi dạo xung quanh tình cờ thấy hai người ở đây.” Lâm Diêu nhìn sơ ánh mắt mong chờ của Trương Ny.
“Sao anh đi có một mình vậy? Chẳng phải anh có bạn sao, bọn họ đâu?” Trương Ny cười hỏi.
“Hai có việc phải về, một có việc phải đi.”
Lời nói của Lâm Diêu làm Trương Ny cong miệng cười, trên mặt không có phấn son làm toát ra vẻ đẹp tự nhiên.
Cô không có gì giả dối, tự nhiên nhìn thẳng Lâm Diêu, Lâm Diêu nghĩ thầm, nếu là người đàn ông khác, nhất định sẽ động lòng.
Trương Ny hình như nhớ ra gì đó, lấy MD trong túi thể thao ra, không hỏi Lâm Diêu liền nhét tai nghe vào tai hắn.
Lâm Diêu rõ ràng đối với hành động bất thình lình của cô cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hắn không muốn làm mất mặt con gái nhà người ta, có chút cứng ngắc lấy tai nghe nhét vào tai.
Trương Ny cười nghịch ngợm, “Anh nhất định không có thói quen tiếp xúc thân thể với người ngoài, đừng để ý, tôi chỉ muốn anh nghe một bài hát thôi.”
Trương Ny không đợi Lâm Diêu lên tiếng, đã bấm mấy cái trên MD.
Trong tai nghe phát ra một bài hát tiếng Anh.
Nhạc nền nhẹ nhàng êm ái, giọng nữ mang hơi hướng thương cảm, trong nháy mắt Lâm Diêu bị bài hát làm rung động.
Không tự chủ chìm vào tiếng ca, đợi bài hát kết thúc, hắn mới thấy khuôn mặt tươi cười của Trương Ny.
“Sao, rất hay đúng không?”
“Bài này tên gì?”
“Nhạc phim của “City of Angels”, tên là “Angel”.
Một bài cũ.”
“Tại sao lại cho tôi nghe?” Đôi khi Lâm Diêu khá là chậm tiêu.
“Thứ mình thích đương nhiên muốn chia sẻ với bạn bè rồi.” Trương Ny nói rất tự nhiên, cũng xem như là đương nhiên.
Lâm Diêu không rõ, chỉ mới gặp vài lần sao lại xem mình là bạn? Chí ít hắn cũng sẽ không xem người chỉ gặp vài lần là bạn.
Bọn họ đang nói chuyện, trợ lý cầm bình trà và hai cái ly bước ra, miệng nói, “Đúng vậy, làm tôi cả khi nằm mơ cũng nghe thấy bài này.
Lâm cảnh quan, trong phòng cậu có máy tính không?”
Lâm Diêu không rõ tại sao cô lại hỏi vậy, thuận miệng nói không.
“Vậy thì tốt rồi, nếu không nó chắc chắn sẽ bỏ bài này vào máy tính của cậu rồi cho phát đi phát lại, giống y như tôi, kể cả trong mơ cũng nghe thấy!”
Trương Ny này không biết là dễ thương hay tùy hứng nữa? Lâm Diêu khổ não lắc đầu.
Trợ lý đặt đồ xuống, kéo cổ áo Trương Ny lên.
“Còn lề mề cái gì, không đi nữa là thợ trang điểm nhéo lỗ tai bây giờ! Nhanh đi!” Nói xong liền đẩy Trương Ny ra ngoài.
Trương Ny không muốn, bĩu môi, trợ lý trừng mắt, cô cũng không dám kì kèo.
Vừa chạy vừa xoay đầu lại nói, “Lâm cảnh quan, tối nay tôi qua chỗ anh chơi nha!”
Nhìn Trương Ny chạy xa, trong lòng Lâm Diêu nghĩ, “Thật đúng lúc!”
Lâm Diêu muốn thừa dịp hỏi trợ lý vài chuyện, chờ trợ lý rót trà ra hai ly nước, cô cũng mở miệng nói trước Lâm Diêu.
“Cô bé rất thú vị đi? Mấy ngôi sao khác, trợ lý toàn giống bảo mẫu đi theo chăm sóc, còn với Trương Ny thì chẳng rõ ai là người chăm sóc ai.
Tôi làm trợ lý đã gần mười năm, hầu hạ không ít ngôi sao, cô bé là người duy nhất, cho dù không trả lương tôi vẫn muốn ở lại giúp.”
Lâm Diêu không biết nên nói gì, tuy rằng cũng hiểu Trương Ny rất đáng quý, nhưng ý của hắn không phải ở chỗ này, vốn định ứng phó vài câu, nhưng lại nghĩ có thể tìm được manh mối gì đó từ cô, vì thế vẫn nên nói chuyện vài câu.
Lâm Diêu tùy tiện nói mấy câu với trợ lý của Trương Ny, thấy đã tới lúc, lại hỏi, “Trong đoàn phim xảy ra án mạng, các cô có bị ảnh hưởng không?”
“Sao lại không.
Phải tìm người thế vào vai nam chính, dạo này chỉ quay cho vai khác.
Nếu không cô bé sao có thể nhàn rỗi như vậy được? Giới truyền thông đều muốn chen chân vào phỏng vấn, đám người bên ngoài cũng sắp phát điên.
Thật không biết chừng nào mới kết thúc.”
“Tôi biết Trương Ny là nữ chính, hôm Phùng Hiểu Hàng chết, cô ấy diễn với ai? Không liên quan gì tới vai nam chính?” Lâm Diêu hỏi vòng vo.
“Tất cả diễn viên đều có những cảnh liên quan tới nhau.
Tối đó cô bé không quay nhiều lắm, chỉ đối diễn với người khác thôi.”
“Trương Ny chẳng phải rất khổ cực sao, đối diễn với người khác hay đợi đạo diễn xét duyệt?”
Trợ lý nhìn Lâm Diêu cười có chút nổi nóng.
“Cậu chắc chắn bị bệnh nghề nghiệp! Cái gì mà xét duyệt? Đạo diễn chỉ nói một chữ “Được” là xong rồi.
Cô bé là một người rất tốt, diễn đi diễn lại bao nhiêu lần cũng không oán giận.
Nếu đêm hôm đó diễn viên quần chúng không quay hỏng miết thì cô bé cũng sớm về rồi.”
“Cô không đi cùng sao? Trợ lý chẳng phải luôn theo sát hả?” Lâm Diêu bắt đầu thấy Trương Ny có chỗ nào đó nói dối.
“Không có.
Cũng không phải cảnh quay của cô bé nên không muốn tôi đi theo, thấy tôi quản nhiều quá.
Lúc thì không cho ăn chocolate, lúc không cho uống nước có gas, lúc không cho đánh bài.
Nếu tôi không ở cạnh, cô bé sẽ giống như được đại xá vậy.”
Lâm Diêu dường như không còn kiên nhẫn nữa.
“Tối đó mấy giờ Trương Ny về?”
“Lâm cảnh quan, cậu đang thẩm vấn phạm nhân?” Trợ lý cũng không ngốc, có vẻ nhận ra được điều gì.
Lâm Diêu không để cô nhìn ra gì cả, sợ câu kế tiếp cô sẽ không chịu nói.
“Ý tôi muốn hỏi là về muộn quá, cô không đi cùng sao?”
Vẻ mặt của trợ lý dần trở nên hứng thú, như là nói ‘À, thì ra là vậy, hì hì’.
Lâm Diêu nghĩ trong lòng, “Chắc cô không hiểu lầm chứ?”
“Tối hôm đó tự cô bé về, lúc nào thì tôi không biết.
Lúc tôi tới nhà ăn đặt đồ ăn sáng thì thấy cô bé đứng trước cửa.”
Nói vậy, Trương Ny quay xong cũng không đi cùng mọi người, cũng không về phòng của mình, mà tới nhà ăn trước.
“Xem ra cô ấy to gan thật, không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
Rất vui đã nói chuyện với cô.” Lâm Diêu muốn đi tìm hiểu thời gian.
Trợ lý cười nói sau này có cơ hội sẽ nói tiếp, Lâm Diêu vội vàng chạy tới nhà ăn.
Tìm đầu bếp phụ trách tối hôm đó, hỏi trợ lý của Trương Ny đến đặt đồ ăn vào lúc mấy giờ.
Đầu bếp nói với Lâm Diêu là 12:40.
Thời gian tử vong — 12:30 đến 1:00.
Lâm Diêu về phòng, bắt đầu suy luận thời gian của Trương Ny.
Không biết Trương Ny từ khu nhà cũ về khu nhà mới vào lúc mấy giờ.
Tuy rằng không nắm rõ thời gian, nhưng có thể khẳng định vào lúc 12:40 đã đến cửa nhà ăn, vậy cô có thời gian gây án!
Nhưng, ở mặt này vẫn còn rất nhiều chỗ đáng ngờ.
Tại sao lúc Trương Ny về khu nhà mới, bảo vệ không thấy cô? Tại sao lúc Trương Ny rời khỏi trường quay, không ai phát hiện?
Nếu đã tới trước cửa nhà ăn, tại sao không vào trong? Nửa đêm nửa hôm còn đứng bên ngoài, rốt cuộc là vì sao? Có lẽ, cô đợi mấy diễn viên quay xong rồi cùng vào ăn? Làm như vậy sẽ không có ai phát hiện?
Sau khi Vương lão tam đi, thi thể từng bị người khác đụng vào.
Lúc đó là từ 1:00 tới 1:10.
Lúc này Trương Ny chắc chắn đã ở cùng trợ lý, cô ta hẳn là không có thời gian đến phòng của người chết.
Xem ra cần phải hỏi trợ lý thêm về chuyện sau khi gặp Trương Ny ở nhà ăn.
Vậy rốt cuộc Phùng Hiểu Hàng biết chuyện gì của Trương Ny, còn dùng nó để uy hiếp? Mà tại sao cô ta lại muốn nói dối? Với cách điều tra của Bạch Nhuận Giang, đừng nói là một cô gái, ngay cả một con kiến ông ta cũng tra cho ra có bị bệnh mãn tính không, tại sao ông ta lại giả vờ như không nhìn thấy Trương Ny? Bạch Nhuận Giang đã từng bắt Tống Ngạn Đình, Tiễn Lạc An, không có lý do gì lại buông tha Trương Ny, rốt cuộc ông ta có biết chuyện của Trương Ny không? Hay là Bạch Nhuận Giang đã biết, nhưng vì nguyên nhân nào đó mới không đả động gì tới cô ta?
Lâm Diêu viết nghi vấn của mình vào giấy, cửa phòng vừa lúc bị Tư Đồ đẩy vào.
Thấy biểu tình nghi ngờ của Lâm Diêu, Tư Đồ lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh hỏi nguyên nhân.
Lâm Diêu kể lại cho Tư Đồ toàn bộ, Tư Đồ cũng có suy nghĩ như Lâm Diêu.
Tư Đồ nói xong ý kiến của mình, liền kiến nghị với Lâm Diêu, “Chúng ta cần bản đồ của khu nhà mới và nhà cũ, như vậy có thể rõ ràng đường đi của hung thủ.”
“Lát nữa rồi đi tìm Thân Vệ Bình.
Nói chuyện rõ ràng với ông ta, tôi không biết ông ta có còn muốn chúng ta nhận vụ án hay không, anh tới rồi nói rõ vấn đề.”
“Ừ, anh biết rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới