TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 16
Trời đã khuya.
Hai người đi tới nơi ở của Phùng Hiểu Hàng, đứng trước bức tường cao 3m.
Bức tường vây toàn bộ khu nhà mới, mãi cho tới cửa chính.
3m trông thì không cao, không có công cụ gì cũng không cần nghĩ đã biết không đơn giản.
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ hỏi, “Anh định leo qua kiểu gì?”
Tư Đồ cười cười, chạy lấy đà mấy bước, nhảy lên, hai tay bám vào tường, rất dễ dàng leo lên, giơ tay về phía Lâm Diêu.
Người đàn ông này có thần kinh vận động thật đáng giận! Lâm Diêu khẽ phỉ nhổ trong lòng, bắt tay Tư Đồ.
Hai người thuận lợi leo vào trong suối nước nóng, không đợi Tư Đồ làm bước tiếp theo, Lâm Diêu nhắc nhở hắn, “Hung thủ chưa chắc có thể chất dã thú như anh.”
Tư Đồ cười hì hì xáp tới.
“Khen anh?”
Lâm Diêu lạnh lùng trừng hắn.
Sự thật chứng minh, xem như là Tư Đồ và Lâm Diêu cộng lại, cũng không thể ra ngoài bằng đường cửa chính đã bị khóa ngoài.
Quay lại phòng, hai người trên cơ bản đều hơi mệt, Tư Đồ thừa dịp Lâm Diêu ngáp liền tranh thủ trộm hôn một cái vào gò má, chọc Lâm Diêu đỏ mặt mắng chửi.
Nói còn chưa xong, Tư Đồ đã bỏ chạy vào phòng mình trốn mất.
Buồn bực nghe tiếng chuông gió kêu đinh đinh đang đang, Lâm Diêu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong đi ra cũng không ngủ, ngược lại ngồi vào bàn, cầm giấy bút.
Lâm Diêu viết rất nhanh, chữ như gà bới, chưa bao lâu đã viết đầy tờ giấy, hắn lấy tất cả manh mối liệt kê ra, hy vọng có thể gợi ý được điều gì.
Người viết thư đe dọa có thể là người trong sơn trang, mà hung thủ… đều có thể là người của sơn trang hoặc đoàn phim.
Mặc kệ Vương lão tam nói dối điều gì, nhưng hắn nhất định đã từng vào phòng của người chết! Mà hung thủ sau khi Vương lão tam rời khỏi đó, đã quay lại hiện trường, 1:10 Lý Phong đã…
Vừa viết tới đây, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa dồn dập làm hắn giật mình.
Mở cửa ra, Tư Đồ mặc quần ngủ, chống cánh tay trên cửa, tóc vẫn còn ướt, như là mới chạy từ phòng tắm ra.
“Có chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Tính sai thời gian rồi, chúng ta đều tính sai rồi, Tiểu Diêu!” Tư Đồ vội vàng nói.
“Tính sai thời gian? Nghĩa là sao?”
Tư Đồ kéo tay hắn qua phòng mình, Lâm Diêu thấy trên giường để mấy thứ lộn xộn, Tư Đồ đưa tờ giấy cho hắn nói, “Em suy nghĩ đi, Lý Phong gọi điện cho Hạ Chấn Quốc vào lúc 1:00, sau khi Lý Phong về phòng cũng không vào phòng của người chết ngay, mà chuẩn bị những thứ cần cho ngày mai trước.
Chí ít cần ba tới năm phút, Lý Phong không có khả năng về phòng chuẩn bị ngay, hắn còn phải đặt túi đồ ăn xuống, rửa tay một cái vân vân, cái này cũng cần ít nhất ba phút.
Cho nên, trước khi Lý Phong vào phòng người chết, Lý Phong dùng tới mười phút, Lý Phong về phòng trước 1:00.
Lúc này…”
“Lúc này hung thủ cũng quay lại hiện trường… Chết tiệt, sao lại quên mất manh mối quan trọng như vậy!” Lâm Diêu bực bội cầm giấy bút trong tay Tư Đồ, bắt đầu viết, cuối cùng vẫn là kết quả giống Tư Đồ.
Tư Đồ cầm tờ giấy xem, mới xem đã ngây ra.
“Chữ xấu quá vậy! Nói thật mà em cũng đánh anh nữa?” Tư Đồ oan uổng nói.
Tư Đồ tội nghiệp đặt tờ giấy xuống.
Không có cách, hắn cho rằng, ngoại trừ Lâm Diêu ra thì chẳng có ai hiểu được trên đó viết cái gì.
Tư Đồ vùng khỏi cái đống chữ xấu kia, nói với người trước mặt, “Cứ như vậy, thời gian của hung thủ và Lý Phong chồng lên nhau.”
“Đi tìm Lý Phong! Hỏi cậu ta chuẩn bị đồ đạc ở đâu, sau khi về phòng thì làm những gì.” Nói xong, Lâm Diêu nắm tay Tư Đồ kéo đi, nhưng lại bị đối phương kéo lại.
“Muốn đi thì anh cũng không có ý kiến, nhưng chờ anh thay đồ cái đã.”
Tư Đồ nói vậy Lâm Diêu mới chú ý, Tư Đồ không có mặc áo, bờ vai rộng, l ồng ngực săn chắc, dưới ánh đèn còn tăng thêm phần gợi cảm, trong nháy mắt, Lâm Diêu đỏ mặt.
“Nhanh lên, tôi ra ngoài chờ anh.” Lâm Diêu vội vã muốn đi, Tư Đồ cũng không cản, nhìn người ta định đóng cửa liền nói một câu, “Anh không ngại để em nhìn đâu.”
“Ai thèm nhìn!” Lâm Diêu nổi đầy hắc tuyến trên đầu, cũng không xoay đầu lại.
Lúc tới phòng của Lý Phong đã là ba giờ sáng.
Tư Đồ dường như không có khái niệm về thời gian, đi tới trước cửa gõ ầm ầm, Lâm Diêu tức giận kéo hắn lại.
“Anh tưởng ai cũng làm cú đêm giống chúng ta?” Nói xong, Lâm Diêu rất nhẹ nhàng, rất có tiết tấu, chậm chạp gõ cửa.
Tư Đồ đứng bên cạnh nhìn một phút… hai phút… ba phút…
“Lý Phong, ngủ như chết vậy! Tỉnh liền cho tôi! Có nghe thấy không hả? Lý Phong, xuống mở cửa!”
Tư Đồ cười trong lòng, biết ngay chỉ kiên nhẫn được ba phút thôi mà! Còn không dậy chắc đập nát cửa phòng Lý Phong luôn.
Người bên trong rốt cuộc cũng bị Lâm Diêu kêu tỉnh, Tư Đồ nghe thấy bên trong đủ thứ tiếng động, lúc nhìn thấy Lý Phong, thằng bé cũng sắp khóc tới nơi.
“Lâm ca, em đâu làm gì có lỗi với anh đâu.”
Sau khi hai người vào phòng, Lâm Diêu kêu Lý Phong ngồi xuống, hỏi, “Hôm vụ án xảy ra, cậu về phòng đã làm những gì?”
Lý Phong nhìn qua Tư Đồ, Tư Đồ bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, Lý Phong thở dài đáp, “Sau khi về phòng thì em chuẩn bị đồ cho ngày mai, rồi đi tắm, sau đó ăn khuya.”
“Cụ thể một chút, sau khi về phòng, đã từng làm cái gì kể lại chi tiết rõ ràng.” Tư Đồ nhấn mạnh.
“À… sau khi vào phòng, em đặt hộp cơm xuống bàn trà, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay…”
“Nhà vệ sinh nào?” Tư Đồ hỏi.
“Cái phía sau.” Lý Phong chỉ vào toilet lầu một nói.
“Sau đó?”
“Rửa tay xong em lên lầu.
Ở trong phòng chuẩn bị đồ cho ngày mai.”
“Lúc đó có chú ý phòng của Phùng Hiểu Hàng không?”
“Không có, lúc đó em vừa mệt vừa buồn ngủ, đi cứ cúi đầu xuống.
Căn bản không có để ý.”
“Nói tiếp đi.”
“Chuẩn bị đồ xong thì đi tắm.”
“Chờ chút!” Lâm Diêu chen vào, “Cậu chuẩn bị đồ với tắm mất tổng cộng bao nhiêu phút?”
“Khoảng mười phút đi.”
Mười phút? Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, trong mắt đối phương là kinh ngạc và nghi hoặc.
Tư Đồ nhíu chặt mày, bảo Lý Phong nói tiếp.
“Tắm xong em xuống lầu lấy hộp cơm, lên lầu lại thì em nhớ pin của camera còn đang cắm sạc trong phòng Hiểu Hàng, nên vào phòng ảnh lấy.
Lúc đó trong phòng cũng không bật đèn.
Em vào phòng muốn tìm pin nên mở đèn lên thì phát hiện vậy đó.”
“Lý Phong, lúc cậu về phòng.
Cậu có phát hiện cái gì lạ không?”
“Ai da, câu này em không biết đã trả lời bao nhiêu lần rồi.
Không hề có! Cho dù có với trạng thái khi đó của em cũng không phát hiện đâu.”
“Tình trạng của cậu lúc đó thế nào?” Tư Đồ thuận miệng hỏi.
“Nói đơn giản là ‘mệt sắp chết!’, đi còn đá tới đá lui.
Nhìn cái gì cũng mờ mờ.”
Nghe Lý Phong nói xong, Lâm Diêu có suy nghĩ không tính là xác suất cao.
“Lý Phong, tình trạng này của cậu có thường xuyên không?”
“Thường.
Diễn viên còn có thể tranh thủ không có cảnh quay để nghỉ ngơi, còn nhân viên tụi em ngày nào cũng phải làm, cảnh nào cũng cần có mặt, mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng.
Quay xong một bộ là gầy đi, em cũng quen rồi.”
Lâm Diêu có chút thất vọng, xem ra Lý Phong cũng không bị ai động tay động chân.
Tư Đồ đột nhiên đứng lên nói, “Nghỉ ngơi sớm đi.” rồi kéo tay Lâm Diêu đi.
Lý Phong ngây ra nhìn phòng khách trống rỗng, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không.
Dựa theo thời gian để suy luận, Lý Phong rời khỏi nhà ăn vào lúc 00:40, mất chưa tới mười phút đã về tới phòng, 00:50 về tới phòng Lý Phong mất ít nhất mười phút để chuẩn bị này nọ, cũng chính là 1:00, sau đó phát hiện thi thể.
Trương Ny tới nhà ăn vào lúc 00:30, hoặc sớm hơn.
Sau đó đầu bếp và Lý Phong nhìn thấy cô vào lúc 00:40, nhưng tại sao đầu bếp lại nói nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính?
Trong đầu Lâm Diêu vẫn vây quanh những suy luận này, Tư Đồ đột nhiên dừng bước, hỏi hắn, “Tiểu Diêu, với tình huống hiện tại có thể có khả năng này.
Vương lão tam là hung thủ giết người, thư đe dọa và hắn trên cơ bản không có liên quan, vì đó là một vụ án khác.”
Lâm Diêu vô cùng kinh ngạc.
“Cái này anh muốn tôi trả lời thế nào? Không có tí manh mối hay chứng cứ nào.
Nói thật nếu Vương lão tam làm thật, tôi không tin hắn có chỉ số thông minh cao để làm những chuyện đó, nhớ lại lúc hắn nói dối, rõ ràng không phải hắn nghĩ ra.
Bây giờ hai chúng ta ở đây đoán lung tung cũng không phải cách.
Biết đâu hung thủ còn là người khác.”
“Thời gian, nếu hung thủ là người khác, thời gian căn bản không chính xác!”
“Tôi chỉ có thể nghĩ, nếu Vương lão tam tới trước 00:30.
Mà hung thủ không biết đã dùng cách nào để giấu mình đi.”
Lâm Diêu vừa dứt lời, Tư Đồ đột nhiên kêu lớn tiếng, “Đúng! Núp! Lúc Vương lão tam vào phòng người chết, hung thủ vẫn chưa đi, hắn đang trốn!”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ nếu như con người có góc chết của thị giác, thì đây là góc chết của tư duy!
“Tiểu Diêu, nếu hung thủ là người khác, hung thủ không cần quay lại hiện trường lần nữa, mà vẫn luôn ở đó chưa hề bỏ đi! Lúc Vương lão tam uống rượu tới tìm người chết tính sổ, nhất định sẽ gây ra nhiều tiếng ồn.
Cho dù hắn muốn đánh lén, nhưng khi đó đại não đã bị chất cồn làm tê dại, không thể kiểm soát thân thể, nhất định sẽ phát ra âm thanh, hung thủ nghe có người vào sẽ đi trốn.
Chờ Vương lão tam hoảng loạn bỏ đi, hung thủ xếp thi thể lại cho ngay ngắn, rồi mới bỏ đi.
Hung thủ vừa mới đi, Lý Phong cũng liền trở về!”
“Chúng ta vẫn bị quấn trong vấn đề cũ.
Hung thủ rời đi bằng cách nào? Tại sao lại muốn di chuyển thi thể?”
“Những cái này cần phải điều tra, từ lúc bắt đầu chúng ta đã bỏ sót rất nhiều thứ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới