TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 1: Ngọc lưu ly bị mất trộm.
Phòng giải khát chỉ chừng 10m².
Bốn bức tường là giấy dán tường màu xám trắng, đối diện cửa ra vào là bàn pha chế, ở trên có trà, cà phê, ly giấy các thứ.
Bên dưới là tủ có hai cánh cửa màu đỏ sậm, bên tay trái để máy nước nóng, bên phải không có gì cả.
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn trần nhà, lỗ thông hơi hầu như đều gần khung cửa, chỉ đủ để một đứa bé chừng bảy tám tuổi chui vừa.
Tư Đồ suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống đất, tay nhẹ nhàng sờ sờ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Hôm đó cô ta nói không nhớ rõ gì cả, chỉ có một ấn tượng duy nhất là máu đỏ tươi.”
“Chẳng lẽ anh nghĩ có quỷ thật?”
“Sao lại không? Nói tới nói lui, quỷ cũng là do người biến thành.
Là quỷ hay người bây giờ kết luận có phải hơi sớm rồi không?”
Lâm Diêu bất đắc dĩ thở dài, “Muốn gặp quỷ cũng đâu có dễ! Thì ra trên đời này có quỷ thật, mà cũng phải xem anh và nó có duyên không.
Với lại sao trùng hợp thế, xuất hiện ngay đêm mất ngọc lưu ly.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ chỉ muốn cười.
Sau đó lấy một chiếc bình từ trong túi ra.
Lâm Diêu tò mò nhìn, không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Anh cầm oxy già theo làm gì?”
“Làm một trò ảo thuật nhỏ để cậu hài lòng.”
Lâm Diêu đã bắt đầu có chút miễn dịch với kiểu nói đùa này.
Tư Đồ lấy chiếc khăn tay và một chiếc ly nhỏ làm thành bình phun đơn giản, đổ oxy già vào ly, sau đó từ từ vẩy xuống mặt đất.
Ban đầu không có gì xảy ra, sau một lúc vẩy oxy già, sát ngăn tử bắt đầu có bọt khí bốc lên, Lâm Diêu kinh ngạc mở to mắt.
Tư Đồ xoay đầu lại, vô cùng hài lòng nói, “Nhìn đi, con quỷ để lại cái đuôi nè.”
Lúc bọn họ rời khỏi phòng giải khát có gặp phải vài nhân viên nữ.
Tư Đồ lập tức nở nụ cười vô cùng mê hoặc chào hỏi.
“Sắc quỷ!” Lâm Diêu nhỏ giọng nói một câu.
Bên này Lâm Diêu đang khinh bỉ Tư Đồ vừa thấy gái đẹp đã lộ bản chất xấu xa, Tư Đồ bên kia thì đang nói chuyện khí thế ngút trời.
“Thì ra anh là thám tử, giỏi ghê á!” Hai mắt cô A nổi tim hồng.
“Chỉ điều tra đơn giản thôi, đâu giống công việc làm về lịch sử của các cô, rất cao thượng.”
“Trời ơi, anh quá khen rồi.
Tôi còn tưởng thám tử là người rất dữ dằn, không nghĩ là lại giữ văn hóa như vậy.” Cô B đỏ mặt nói.
“Công việc của các cô mới là giữ văn hóa.
Quản lý của các cô đều làm việc thâu đêm suốt sáng mà nhỉ?”
“Đúng vậy.
Đặc biệt là phó quản lý Vương, có lần bị bệnh mà vẫn nhất quyết đi làm.” Cô C cố gắng kéo sự chú ý của Tư Đồ.
“Bị bệnh? Bệnh gì, có nặng lắm không?”
“Thật ra cũng không phải bệnh nặng gì.
Cả ngày bị tiêu chảy, ăn không vô, mấy hôm sau đã gầy đi trông thấy.” Cô D sợ Tư Đồ không quan tâm mình, vội vàng lên tiếng.
“Cách đây bao lâu, đau dạ dày thì cũng không quá một tuần.”
“Đại khái xảy ra hơn mười ngày trước, dạo này thì khá hơn rồi.” Cô B cũng giành nói.
“Vậy thì tốt rồi.
Không làm lỡ công việc của mọi người nữa, rất vui vì đã được nói chuyện với các cô.”
Nhìn mấy cô gái cất bước đi, Lâm Diêu giễu cợt nói, “Anh đa tình dữ ha.”
Tư Đồ dở khóc dở cười, bước tới gần hắn vô cùng thân mật.
“Ghen tị?… Xin lỗi, tôi nói sai rồi, cất súng vào đi.”
Trên đường tới văn phòng của quản lý Cao, Tư Đồ không nói gì, điều này làm cho Lâm Diêu có chút không thích ứng.
Khi tới trước cửa, Tư Đồ gõ một tiếng rồi mở cửa bước vào.
“Cho tôi bản thiết kế và bản vẽ mặt phẳng của bảo tàng.”
Cha nội này tính làm gì vậy? Lâm Diêu chán ghét nhìn cái người ngồi trên bàn người ta, hắn rất muốn thực hiện chức trách của cảnh sát, vì dân trừ hại!
“Ủa đưa cho cậu rồi mà?” Quản lý Cao đeo kính lão, chậm rãi nói.
“Bản đầu tiên.
Trước khi bảo tàng xây lại.”
“Tôi không có, qua viện xây dựng tìm thử đi.
Chào buổi chiều, cảnh quan Tiểu Lâm.”
“Chào buổi chiều, quản lý Cao.”
“Tư Đồ có hay gây sự với cậu không?”
“Sự xuất hiện của hắn đã là một phiền phức rồi.” Lâm Diêu trình bày đúng sự thật.
“Haha, xem ra hai người ở chung cũng không tệ.
Cảnh quan Tiểu Lâm, đứa cháu trai này nhờ cậu chăm sóc giùm.”
Cháu trai? Lâm Diêu cũng cảm giác hai người này biết nhau, nhưng sao lại trở thành quan hệ chú cháu là thế nào? Nếu là vậy thì cảnh sát không thể nào đồng ý cho Tư Đồ tham gia vào vụ này!
“Quản lý, chú nói Tư Đồ là cháu trai của chú?”
“Không phải chú cháu ruột, cha của Tư Đồ là bạn cũ của tôi.” Quản lý Cao cười cười nhìn thoáng qua Tư Đồ, hắn cũng không cam tâm tình nguyện bĩu môi, xoay người bảo Lâm Diêu cùng về.
Dù biết Tư Đồ sẽ tới viện xây dựng tìm bản vẽ, nhưng ai biết hắn lại kêu Lâm Diêu hết quẹo trái rồi quẹo phải cả buổi trời, đợi tới khi Lâm Diêu nói “Lúc tôi thi bằng lái xe cũng không khó như vậy”, Tư Đồ mới nói dừng xe.
Lâm Diêu quan sát xung quanh, một khu nhà yên lặng.
Chắc hẳn là một nơi không giàu thì quý, ở giữa quảng trường còn có vòi phun nước rất to, bây giờ là mùa thu mà vẫn còn mở cho phun, cái ở giữa trung tâm thành phố còn tắt kia kìa.
Tư Đồ bảo Lâm Diêu xuống xe, đi bộ tới trước một ngôi nhà.
Nhấn chuông một lúc sau mới có một bà chừng năm mươi tuổi ra mở cửa.
“Các cậu tìm ai?”
“Chúng cháu tới tìm thầy Điền, làm phiền bác.” Tư Đồ đưa danh thiếp cho bà.
Lâm Diêu vẫn im lặng, chờ bà mời bọn họ vào nhà, hắn mới nói nhỏ vào tai Tư Đồ, “Anh đàng hoàng một chút, đừng tự tìm phiền phức!”
“Tôi vẫn luôn đàng hoàng mà.” Tư Đồ minh oan, biểu tình trông rất vô tội.
Không biết có phải để lời cảnh cáo của Lâm Diêu ở trong lòng hay không, từ lúc vào cửa biểu hiện của Tư Đồ vẫn như một đứa trẻ ngoan.
Nói chuyện với Điền Hải Quang rất hợp, những vấn đề đặt ra, cảnh sát đều đã hỏi.
Câu trả lời của Điền Hải Quang cũng giống như trong bản ghi chép.
Tám giờ tối đi tham gia bữa tiệc, uống hơi nhiều về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ, ngủ trong phòng làm việc tới sáng mới dậy.
Nhân chứng hả, đương nhiên là người trong nhà rồi.
Thái độ của Tư Đồ rất thân thiết, lúc Điền Hải Quang nghe điện thoại thì con gái ông về.
Cô là một người rất hoạt bát, nói chuyện với Tư Đồ giống như bạn cũ.
Tư Đồ nói chuyện phiếm với con gái của Điền Hải Quang, biết được từ cô, Điền Hải Quang là một nghệ thuật gia rất nhiệt tình.
Ông có phòng làm việc riêng, lúc sáng tác thì ở riết trong phòng vài ngày thậm chí vài tuần cũng không ra, càng không thích người nhà quấy rầy ông.
Lâm Diêu ngồi bên cạnh rất ít nói, hắn thấy, Tư Đồ hỏi thăm cũng không thu hoạch được gì, nhưng mà… Hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ Tư Đồ chỉ chạy tới đây để hỏi vài câu thôi sao?
Rời khỏi nhà của Điền Hải Quang, hai người mới tới viện xây dựng.
Tư Đồ ngồi tập trung tinh thần xem bản thiết kế của bảo tàng trước khi xây dựng lại.
Trong thời gian đó, Lâm Diêu cứ cảm thấy là lạ.
Biết Tư Đồ và quản lý Cao có quen biết trước, mà Tư Đồ chắc chắn cũng là quản lý Cao giới thiệu cho Điền Hải Quang, mặt này có thể có vấn đề gì không?
Từ đầu Tư Đồ đã không vào hiện trường kiểm tra, giống như hắn đã sớm biết bên trong có cái gì.
Hắn đi tìm cô gái kia điều tra hành tung của mấy tên trộm cao thủ, rồi còn tìm đầu quỷ hỏi ý kiến, những biểu hiện như đang làm nền cho việc phá án, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những cái này không liên quan đến nhau.
Giống như… giống như hắn đang kéo mình đi lòng vòng, chạy theo hắn mấy ngày nay, hắn đều làm những chuyện không đi đến đâu, những chuyện nhìn như rất bình thường lại toát ra vẻ kì lạ.
Lâm Diêu mơ hồ phát hiện Tư Đồ còn hiểu vụ án này hơn cả mình, từ khi cùng nhau hành động, Tư Đồ căn bản không để mình vào mắt, có lẽ nói, căn bản không để cảnh sát vào mắt, hắn nắm chắc mười phần, mặc dù có mình đi theo nhưng cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của mình!
Tối hôm qua hắn đi đâu, xét tới cùng hắn vẫn không nói, hắn đang giấu cái gì? Mặc dù mình tới giám sát hắn, nhưng trên lập trường thì họ đứng cùng thuyền, hắn có cần phải giấu nhiều vậy không?
Chẳng lẽ Tư Đồ chính là người trộm ngọc lưu ly? Tuy rằng suy luận này có khả năng rất thấp, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1) chương mới