TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Tư Đồ đứng ở cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Lâm Diêu bị Hứa Thận ôm, giọng nói lạnh lùng, “Em giúp người ta xong thì tìm anh.
Bên người đại diện của nạn nhân có manh mối mới.”
“Tư Đồ…”
Tư Đồ không thèm để ý tới Lâm Diêu, xoay người bước đi rất quyết đoán.
Lâm Diêu mang gương mặt không chút sợ hãi, đưa Hứa Thận rời khỏi phòng làm việc của tổ chuyên án.
Giờ phút này hắn muốn đạp Hứa Thận về nhà ngay lập tức, rồi vội vàng đi trấn an người đàn ông bị đổ bình giấm nhà mình.
Nhưng trên thực tế hắn không thể làm được.
Mẹ nó, chuyện này là sao? Mình rõ ràng là vì công việc mới đưa Hứa Thận về nhà, sao Tư Đồ lại trông như mình leo rào nên chột dạ vậy? Ánh mắt tên kia lạnh lùng đến dọa người, nhất định là giận rồi.
Cũng khó trách, cho dù biết mình không thể yêu người khác, nhưng gặp tình huống khi nãy, nhất định sẽ tức giận, đổi lại là mình, chắc đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu tặc lưỡi.
Xem ra chuyện tối nay chỉ mới là bắt đầu, nếu không dỗ Tư Đồ cho tốt, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trong lòng Lâm Diêu ngập tràn suy nghĩ về người đàn ông đang đứng trên ban công lầu ba hút thuốc kia, Cát Đông Minh vội vàng chạy lên, ngồi chồm hổm bên cạnh, “Cậu cáu làm gì? Tiểu Lâm là người tùy tiện vậy à?”
“Biến, tâm trạng của tôi hiện giờ không tốt.”
“Con mẹ nó cậu phấn chấn lên xem?” Tổ trưởng đại nhân đành phải tiếp tục khuyên nhủ Tư Đồ, nhưng đột nhiên vai bị ai vỗ một cái.
Giật mình tới xoay đầu lại, chỉ thấy Diệp Từ đứng phía sau.
“Diệp Từ, bên cậu có tin tức gì chưa?” Cát Đông Minh đổ mồ hôi lạnh, cười khổ.
Diệp Từ không đáp, xua tay đuổi Cát Đông Minh.
Đàm Ninh đứng bám cửa bên kia vẫy vẫy, hắn đành phải đứng dậy bỏ đi.
Diệp Từ nói ít làm nhiều, giơ chân đá mông Tư Đồ, “Tới giúp đỡ.”
Tư Đồ không phản ứng, vẫn im lặng hút thuốc.
Diệp Từ xoay đầu, thấy cửa đi vào trong đã đóng, liền lấy một thứ trong túi ra đưa cho Tư Đồ, “Tôi cài vào điện thoại của hắn.”
Ngó xuống thì thấy là máy nghe lén, mắt Tư Đồ lập lòe sáng, cầm lấy nhét vào lỗ tai.
Rất nhanh đã nghe thấy giọng hai người nói chuyện.
“Xin lỗi đã trễ thế này còn phiền em đưa về nhà.”
“Công việc thôi, đừng để ý.”
Mấy phút sau lại nghe Hứa Thận hỏi, “Mấy năm nay em ổn không?”
“Ổn.
Tốt nghiệp trường cảnh sát xong thì được phân về tổ này, giống như lý tưởng trước đây.”
“Đúng vậy, em luôn có kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống của mình… Có, có bạn chưa?”
“Có.
Sống chung lâu rồi.
Còn anh? Sao lại quen bạn gái?”
Giọng của Hứa Thận biến mất, chỉ còn lại tiếng phát ra từ FM trong xe.
Lâm Diêu dừng xe trước khu nhà, xoay người nhìn Hứa Thận, “Xuống xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Hứa Thận cười khổ, “Cũng không phải là con nít, còn cần em đưa về.”
“Đưa anh về nhà an toàn là trách nhiệm của tôi.”
Hứa Thận không từ chối nữa, xuống xe đi cùng Lâm Diêu, cố tình đi chậm một nhịp.
Lúc đầu Lâm Diêu không để ý, nhưng hai – ba phút sau, Lâm Diêu phát hiện Hứa Thận đi càng ngày càng chậm.
“Sao vậy?”
“Anh rất rối.
Tiểu Nguyệt chết rồi, anh trở thành người bị tình nghi, anh không thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn được.”
Lâm Diêu thở dài, “Trước đây anh cũng thế, gặp chuyện gì cũng lo lắng.
Tôi nói với anh rồi, buồn phiền sẽ…”
“Làm mờ hai mắt.”
Hứa Thận đáp lời gật đầu, điều này khiến Lâm Diêu bật cười, “Anh còn nhớ?”
Người đang ưu sầu cũng cười theo, còn nói, “Anh không phải thằng nhóc mười mấy tuổi kia nữa, biết điều hòa tâm trạng.
Đừng lo.”
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, Lâm Diêu xoay người đi lại, “Hạo Vũ, ngày mai, gặp nhau đi.”
“Ừ.
Anh cũng muốn hẹn em một buổi, nhưng mà người kia của em sẽ không để ý chứ?”
“Hắn hiểu mà, cho nên sẽ không giận đâu.”
“Chiều mai 2 giờ, gặp ở quán cà phê giữa chợ Lan Địch được không?”
“Không gặp không về.” Nói xong Lâm Diêu đi phía trước, Hứa Thận mang nụ cười nhàn nhạt đi theo.
Đưa Hứa Thận về nhà rồi, Lâm Diêu mang một lòng nóng như lửa đốt chạy về.
Rốt cuộc về tới tổ chuyên án liền giữ Cát Đông Minh hỏi, “Tư Đồ đâu? Tôi gọi cho hắn mà hắn tắt máy, hắn còn ở đây không?”
“Mới đi với Diệp Từ rồi.”
“Đi rồi? Hắn có nói chuyện của Ngô Đại Hoa không?”
“Ngô Đại Hoa? Đâu có nói gì, có chuyện gì à?”
“Cụ thể thì tôi không biết, hắn nói bên Ngô Đại Hoa có manh mối mới.
Gì vậy trời, chạy đi đâu mất rồi?”
Lâm Diêu vội vàng gọi về nhà, Hoắc Lượng nói không thấy Tư Đồ trở về.
Vì vậy Lâm Diêu gọi cho Diệp Từ, Diệp Từ nói hai người rời khỏi tổ chuyên án thì tách ra, Lâm Diêu không tin, Diệp Từ nhờ Đường Sóc ở bên cạnh làm chứng.
Tất cả người có thể tìm đều đã tìm hết, ai cũng chẳng biết Tư Đồ ở đâu.
Lâm Diêu đành phải dùng thủ đoạn cuối cùng, xem điểm đỏ nhấp nháy trên đồng hồ.
Rất rõ, Tư Đồ đã tắt máy phát tín hiệu.
Lâm Diêu đau đầu kinh khủng.
Giờ về nhà cũng không có ý nghĩa gì, Lâm Diêu ở lại tổ chuyên án suy nghĩ nát óc về người đàn ông nhà mình đang ghen kia.
Hắn cứ cảm thấy Tư Đồ lần này giận hơi quá đáng, dù sao đi nữa hắn cũng rõ mình là vì phá án, nhưng tại sao lại chơi trò mất tích với mình?
Suy nghĩ một hồi, Lâm Diêu thấy mắc cười.
Tư Đồ chưa từng ghen như vậy, thì ra người đàn ông luôn muốn chiếm mình làm của riêng lại thích phát ti3t theo kiểu trốn tránh của mèo này.
Không sao, trước sau gì cũng tìm ra anh thôi.
Mặc dù ôm thái độ rất lạc quan với tình hình trước mặt, nhưng Lâm Diêu lại không có tâm trạng đi suy luận về vụ án.
Ngơ ngác nhìn mặt trời mọc, lại mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Ngủ tới hơn 12 giờ trưa mới tỉnh lại, cũng là nhờ Đường Sóc gọi tỉnh.
“Lâm ca, sao anh ngủ ở đây? Anh Tư Đồ đâu?”
“Tên đó không biết trốn đi đâu rồi.
Mấy giờ rồi?”
“Sắp 1 giờ rồi.”
Lâm Diêu đứng bật dậy, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cầm chìa khóa lên xoay người chạy, Đường Sóc ở phía sau đuổi theo hỏi, “Anh đi đâu vậy?”
“Hẹn gặp Hứa Thận, về rồi nói.”
Nhìn Lâm Diêu vội vàng chạy đi, Đường Sóc nghiêng đầu qua về văn phòng ở hành lang bên trái, nói, “Đại Binh ca, anh nói thử anh Tư Đồ có tới không?”
Diệp Từ nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, xoa đầu người yêu, “Vậy phải còn xem thái độ của Lâm Diêu với Hứa Thận thế nào.”
Đường Sóc không hiểu lắm, muốn tiếp tục truy hỏi, lại bị Diệp Từ kéo vai qua hôn một cái.
Hắn ngại ngùng đẩy ra, “Ở đây là chỗ làm việc.”
“Hệ thống lắp đặt xong rồi, về nhà thôi.”
Động vật nhỏ gật đầu, rất ngoan ngoãn.
Lúc Lâm Diêu chạy tới chỗ hẹn, phát hiện Hứa Thận đã chờ từ lâu.
Hắn nói xin lỗi xong ngồi xuống, gọi bồi bàn kêu một ly cà phê.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới