TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Đạn xuyên qua ngực, bắn xuống mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Lâm Diêu trơ mắt nhìn Hứa Thận dại đi, ngã xuống đất.
Chuyện không muốn thấy lại xảy ra, lửa giận bốc cháy hừng hực, hai tay đánh vào bụng bác sĩ khiến hắn văng lên cửa sổ!
Cú va chạm này cũng khiến bác sĩ ói ra dịch dạ dày, Lâm Diêu nhắm vào chân hắn bắn một phát, thấy đối phương vì đau mà ngồi quỳ xuống, phát súng thứ hai chuẩn bị b ắn ra! Mà bác sĩ lại nhanh hơn, không biết lấy đâu ra con dao găm chém vào tay Lâm Diêu.
Họng súng dừng dưới cổ bác sĩ, dao găm chỉa thẳng vào cổ Lâm Diêu.
Địch đối địch, sinh mạng hai bên lại giằng co.
Mặt bác sĩ chảy mồ hôi lạnh, giọng nói thì rất bình thản, “Không đi xem hắn còn sống hay không à?”
“Tôi sẽ nhớ kỹ ngày này, hằng năm gửi hoa cho hắn.”
“Lâm Diêu, thật không nhìn ra cậu lại độc ác như thế.”
Lúc này Lâm Diêu không nhàn hạ đi xem tình trạng của Hứa Thận, một khi hắn phân tâm, bác sĩ sẽ cho hắn một cú chí mạng.
Tập kích bên ngoài đã bị lộ, bác sĩ quỳ xuống đất dùng mình để che mất tầm ngắm.
Bác sĩ hé miệng cười, nói, “Khiến hắn thích tôi đúng là không dễ dàng, sắm vai một đứa trẻ từ nhỏ đã bị thế lực ác nắm giữ cũng không phải chuyện dễ.
Đối với hắn, tôi cũng đã rất nhọc lòng.”
“Câm miệng!”
“Nhưng mà lúc nhìn hắn thích tôi, phải giãy dụa giữa đạo đức và tình cảm, cũng là một niềm vui.”
“Nói, anh đã ám thị tư tưởng gì với hắn phải không? Tôi hiểu hắn, hắn sẽ không dễ dàng thích một tên khốn nạn như anh.”
“Từng có, thì sao? Tôi không nhớ rõ, có lẽ là từng có, chịu thôi, đây là bệnh nghề nghiệp.” Dứt lời hắn xoay đầu nhìn Hứa Thận nằm dưới đất, lại cân nhắc nhìn Lâm Diêu, “Vì để hắn tin tôi, tôi đã nói rất nhiều điều tốt cho cậu.
Những lời này là thật, tôi rất phục cậu, thậm chí còn thấy có chút luyến tiếc, cậu và Tư Đồ khác nhau, hắn là mãnh thú độc chiếm, đôi khi sẽ còn tàn nhẫn độc ác hơn tôi nhiều.
Nhưng cậu thì khác, cậu là một chiến sĩ có nhiều yếu tố pha trộn, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng tôi lại xuống tay với cậu.”
Lâm Diêu nghi ngờ nhìn hắn, súng trong tay hướng lên trời bắn một cái, hét lên, “Có mẹ gì thì nói thẳng!”
“Văn minh một chút đi Lâm cảnh quan, tốt xấu gì thì cậu cũng đang nói chuyện với một người có học vị tiến sĩ đấy.
Ok, không nói đùa, cậu tuy tính tình nóng nảy, mồm miệng ác độc, nhưng bên trong thì lại mềm yếu, là người có trách nhiệm và dám gánh chịu.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói thì lại có giá trị lợi dụng, cho nên chúng tôi tìm ra Hứa Thận.
Mục tiêu vừa bắt đầu của tôi chính là hắn, Tống Nguyệt chỉ là chút gia vị thôi.
Tuy rằng chuyện lần này chơi khá vui, nhưng mỗi lần cùng Hứa Thận lên giường đều khiến tôi rất đau đầu.
Đàn ông thì cũng không sao, tôi thật ra cũng rất thích dáng vẻ của hắn, thật là có hơi làm khó tôi.”
Sau khi nghe xong lời bác sĩ nói, Lâm Diêu gần như không thể kiểm soát được lý trí, ngón tay của hắn đau nhức, chỉ có bóp cò mới làm giảm đi sự căng cơ này.
Nhưng hắn vẫn nhớ mình là ai, còn nhớ mình cực khổ lâu như vậy là gì cái gì! Mà bác sĩ quan sát hắn trông như có chút manh mối mới, giọng nói khá cẩn thận, “Lâm Diêu, thỉnh thoảng cậu cũng nên thả lỏng một chút, đừng bao giờ cái gì cũng phải dốc toàn lực, không ai chỉ trích cậu vì điều đó cả.
Giả thiết, nếu cậu không can đảm dám gánh chịu tất cả, vậy sẽ chọn cách nhiều người đến vây bắt tôi.
Dĩ nhiên làm thế thì mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ bị tôi phát hiện từ lâu, mà tôi cũng sẽ đưa Hứa Thận biến mất trước thời hạn, cứ vậy thì ít ra hắn sẽ không chết.
Đáng tiếc cậu suy nghĩ vì đại cục, một mình mạo hiểm chạy đến đây.
Tôi biết Hứa Thận đã cho cậu một đả kích rất lớn, có lẽ cái chết của hắn sẽ khiến cậu ghi nhớ suốt đời, lúc cậu nhắm súng vào tội phạm sẽ nhớ đến hắn, lúc thân thiết với Tư Đồ cũng sẽ nhớ đến hắn, ngày này hằng năm cậu đều sẽ nhớ đến hắn.”
Thằng khốn này bắt đầu chơi trò đả kích tâm lý! Mẹ nó, tuyệt đối không được dao động.
Đặt niềm tin vào nó, Lâm Diêu ép mình phải hờ hững, nói, “Anh nói những thứ này với tôi đều vô dụng thôi.”
“Tại sao? Chẳng phải cậu đã biết tôi đang gạt hắn à? Cũng biết tối nay tôi có ý định tìm hắn, chính là muốn hắn chết dưới họng súng của các cậu.
Cậu dùng trăm phương ngàn kế muốn chuyện này không xảy ra, cho dù tôi bị bắt hay bị giết, chuyện này sẽ để lại ám ảnh trong lòng cậu, bởi vì Hứa Thận đã chết, còn là chết dưới tay người của cậu.”
Áp chế lửa giận trong lòng, trong đầu Lâm Diêu lóe sáng lại màn ban nãy.
Bác sĩ cúi người xuống, giả vờ muốn nổ súng, người bên ngoài nhất định muốn bảo vệ mình, mà Hứa Thận cũng tiến lên cản bác sĩ.
Nhưng bác sĩ vẫn đứng phía sau Hứa Thận, lợi dụng hắn né tầm ngắm bắn, viên đạn vốn để bắn bác sĩ lại bắn vào tim Hứa Thận.
Thằng khốn này không những đạt được mục đích, đồng thời cũng phát hiện vị trí của tay súng bắn tỉa.
Lúc nhận ra thuộc hạ của bác sĩ bỏ qua thời cơ nổ súng tốt nhất, liền đã có tính trước, bác sĩ đập nát đèn bàn, là muốn bắn nhau trong bóng đêm, khiến cho Hứa Thận sẽ chết trong tay mình.
Cho nên không dám nổ súng với bác sĩ, cho nên mới cảnh cáo tập kích bên ngoài là không được nổ súng.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu hỏi, “Anh biết tôi đã phát hiện âm mưu của anh nên liền đổi kế hoạch, anh làm sao biết tôi sẽ dẫn theo một tay súng bắn tỉa?”
“Cậu có thể ngờ tới là tôi dẫn theo thì sao tôi lại không chứ? Mấy tên sát thủ kia là tôi tặng cho các cậu, cùng lắm chỉ là công cụ thôi.
Nhưng dù sao Hứa Thận cũng chết trong tay các cậu, nếu không phải vì cậu, tôi cũng chẳng để mắt tới hắn, hắn cũng sẽ không bị giết.”
Thằng khốn này cái gì cũng nói được, nhưng bây giờ không phải lúc cãi về chuyện ai đúng ai sai, nếu không bắt được hắn, tất cả đều là công cốc!
Mặc dù Lâm Diêu lòng như lửa đốt, nhưng bác sĩ là kẻ thù khó đối phó, giờ phút này hắn chẳng thèm để ý họng súng, vừa tỏ vẻ vui vừa nhạo báng nói, “Nổ súng đi, nổ súng một cái là báo thù cho mọi người rồi.
Nhưng mà tung tích của Tống Nguyệt và phu nhân thì tôi không nói cho cậu biết.”
“Đm, câm miệng!”
Bác sĩ cong khóe môi cười như không nhìn Lâm Diêu, giọng nói bình ổn, “Chúng ta tuy rằng đấu rất nhiều lần, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Cậu nghĩ tôi rất tàn nhẫn, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, tôi trời sinh là kẻ phạm tội, không giết người không làm chuyện xấu thì sao có thể gọi là tội phạm được? Một ngày nào đó tôi sẽ chết oan uổng nhưng chết ở đâu thì tôi cũng chẳng biết.
Nhưng hôm nay không phải là tử kỳ của tôi.”
“Tự tin như vậy?”
“Đương nhiên.
Vì tôi biết tất cả nhược điểm của các cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới