TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Y Thiếu An trốn trong góc quan sát Miêu Kỳ Kỳ, thấy cô bé nhón chân nhìn vào trong phòng khách, vẻ mặt mười phần ngây thơ.
Nhưng Y Thiếu An hiểu rõ, cô bé này tuyệt đối không đơn giản, kế hoạch giết người sắp đặt hơn một năm, đến nỗi cảnh sát biết hung thủ là ai nhưng không có bằng chứng.
Y Thiếu An nghĩ, cô bé muốn cảnh sát biết chính cô là hung thủ, nhưng họ không thể tìm ra sơ hở từ cách làm của cô, từ đó cười nhạo và miệt thị.
Nghĩ tới đây, Y Thiếu An thấy Miêu Kỳ Kỳ thất vọng bĩu môi, sau đó hít một hơi thật sâu đi về phía cửa lớn.
Y Thiếu An tuy rằng không rõ mục đích của cô bé là gì, nhưng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong chờ cô bé gõ cửa.
Suy nghĩ như thế, hắn thoải mái đi ra ngoài, mở miệng hỏi, “Xin hỏi, em tìm ai?”
Miêu Kỳ Kỳ thấy Y Thiếu An từ bên cạnh đi tới, ngây ra một lúc, chỉ chỉ hắn, “Chẳng phải anh ở bên trong sao?”
Y Thiếu An mỉm cười, hiện ra vẻ hiền hòa, chẳng qua lời nói không bỏ qua cho ai, “Em đã sớm biết anh ra ngoài, nếu không, cũng sẽ không gõ cửa.”
Lời nói của Y Thiếu An có một nửa là đoán mò, nhưng sự thay đổi trên gương mặt Miêu Kỳ Kỳ đã chứng thực.
Hắn tiến lên một bước, cười hỏi, “Em muốn gặp ai? Tư Đồ hay Lâm Diêu?”
Người bị chất vẫn chỉ vào hắn, “Gặp anh, Tiền Lạc An.” Dứt lời, thấy Y Thiếu An chẳng may may phản ứng, có chút tức giận, “Tại sao anh không kinh ngạc?”
“Có gì mà kinh ngạc? Em đã biết người nhà của Lâm Diêu, thì chắc cũng biết chút ít về tụi anh.”
Miêu Kỳ Kỳ gật đầu, chà chà tay, “Anh không muốn gọi họ quay lại sao?”
“Không, trừ khi em có yêu cầu.”
“Hay là thôi đi, bây giờ chưa phải lúc.”
Y Thiếu An thấy Miêu Kỳ Kỳ chà tay, còn hà hơi vào, liền lấy bao tay bằng da trong túi ném cho cô bé, “Mang vào đi, con gái phải giữ gìn cho kỹ.”
Nhìn đôi bao tay size nam hơi lớn, Miêu Kỳ Kỳ nghiêng đầu không hiểu được, nhưng vẫn đeo vào.
Sau đó nhìn cửa nhà, xoay người đi ra ngoài.
Y Thiếu An cũng không lên tiếng hỏi, cũng chẳng ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô bé.
Đi ra chừng hơn 10m, Miêu Kỳ Kỳ đột nhiên dừng bước, xoay đầu nói, “Mẹ em tên là Từ Tú Hoa.” Giơ giơ hai tay, “Coi như quà tạ lễ của đôi bao tay.”
Y Thiếu An không khống chế biểu cảm, lộ ra nét nghi ngờ, điều này khiến Miêu Kỳ Kỳ đắc ý.
Mười mấy phút sau, Tả Khôn và Đường Sóc mua đồ xong vừa vặn gặp Tư Đồ bọn họ.
Mọi người chào hỏi với Lưu Văn Đình, đều đi vào nhà Lỗ Thần.
Y Thiếu An rất lễ phép gọi một tiếng “bác gái”, Lưu Văn Đình gật đầu, mắt liếc Tả Khôn, lén nói, “Hai đứa rất xứng đôi.”
Lúc này Tư Đồ đi vào bếp, tiếp tục công việc dở dang.
Rất nhanh hắn quay lại phòng khách, gọi Y Thiếu An, “Thiếu An, qua đây một chút.”
Tả Khôn đi theo Y Thiếu An ra ngoài.
Tư Đồ mở miệng hỏi, “Lúc nãy xảy ra chuyện?”
“Sao cậu biết?” Y Thiếu An hỏi.
“Tôi thấy dấu giày của anh trên bệ cửa sổ.”
Nhớ lại tình cảnh mình nhảy ra ngoài, Y Thiếu An mỉm cười.
Kể lại chuyện gặp Miêu Kỳ Kỳ, cuối cùng nói, “Cô bé nói tên mẹ của mình cho tôi biết là có ý gì?”
Tư Đồ nhíu mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhấc chân bước vào nhà.
Trong phòng khách, Lưu Văn Đình đang nói chuyện với Diệp Từ, Lâm Diêu và Đường Sóc lục soát phòng khác, nghe Tư Đồ gọi đều tụ họp lại.
Lâm Diêu thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”
Khoan mở miệng, đầu tiên cười cười với Lâm Diêu.
Rồi mới xoay người nói với mọi người, “Sự việc có thay đổi.
Diệp Từ, anh lập tức đi điều tra tung tích của Miêu Kỳ Kỳ; Tiểu Diêu, nói với Đông Minh vụ án này phải để tổ chuyên án tiếp nhận, bảo hắn cho người đi điều tra Từ Tú Hoa ở thành phố P.”
“Rốt cuộc là sao vậy anh?” Đường Sóc ở bên cạnh không rõ, lên tiếng hỏi.
Tư Đồ tặc lưỡi, nói, “Tuy rằng bây giờ chỉ mới là suy đoán, nhưng tám chín phần là Miêu Kỳ Kỳ có mối liên quan rất sâu với hiệp hội.”
Y Thiếu An tiếp lời Tư Đồ, kể lại chuyện vừa rồi mình gặp Miêu Kỳ Kỳ, sau khi nghe xong, mọi người rơi vào trầm tư.
Lưu Văn Đình quan sát những người trẻ tuổi, cười nói, “Một cô bé mười mấy tuổi mà đã làm tụi con như gặp đại địch vậy?”
Nghe vậy, Lâm Diêu oán thầm trong lòng: Cũng không biết là ai lo quá phải chạy từ bờ bên kia thế giới về đây?
Chàng trai đứng bên cạnh hắn dở khóc dở cười hỏi, “Mẹ đang đả kích tụi con hả?”
Lưu Văn Đình mỉm cười liếc con trai, “Nếu người ta lộ mặt, nghĩa là sẽ không đánh sau lưng tụi con.
Mấy đứa các con tụ lại cả thể lực lẫn trí lực đều giỏi, còn sợ không đấu lại con bé à? Cho dù Miêu Kỳ Kỳ có liên quan tới hiệp hội, trong mắt mẹ, đối với tụi con chỉ có lợi không có hại.”
Lúc này, Tả Khôn lên tiếng, “Bác gái nói đúng.
Nếu hiệp hội chậm chạp không chịu ra tay, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ.
Chờ thêm một ngày, thực lực của họ lại tăng thêm một bậc, đối với chúng ta vô cùng bất lợi, chúng ta không thể chống đỡ được cuộc chiến không tiêu hao.
Cho nên thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Tư Đồ để tổ chuyên án nhận vụ này là vô cùng chính xác.” Sau khi nói xong, lại suy nghĩ một chút, “Cái này phải bận rộn lắm, tôi phải đưa Thiếu An và Tiểu Ny tử về Pháp rồi quay lại.”
Đường Sóc ngồi trước cửa sổ chớp mắt, thấy nét bất mãn trên mặt Y Thiếu An, hình như Tả Khôn đã đạp trúng bãi mìn rồi.
Động vật nhỏ không cảm thấy có gì căng thẳng, cười hì hì hỏi, “Thiếu An ca, anh đồng ý với quyết định của Khôn ca hông?”
Diệp Từ ở bên cạnh rất muốn xách động vật nhỏ nhà mình đi, bởi vì thằng bé này rất bướng bỉnh, cố ý khơi dậy cơn tức của Y Thiếu An.
Hắn lắc đầu, giả vờ không nghe thấy.
Nhưng Y Thiếu An bên kia lại chịu không nổi, nói, “Không đồng ý!”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn Tả Khôn, y như mắng hắn ngu ngốc.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Diêu, Tả Khôn mới ý thức mình sai ở đâu.
Quả nhiên nghe thấy Y Thiếu An phản đối.
“Nếu người đầu tiên tiếp xúc với cô bé là em, nói không chừng sẽ còn đi tìm em, em không thể về được.”
Hai người nhìn nhau, chỉ có Tư Đồ là mặt không đổi sắc.
Hắn nói với Tả Khôn, “Lần sau có suy nghĩ này thì đừng có nói ra miệng.”
Vị boss mafia không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, nghe Lâm Diêu hỏi, “Tả Khôn, anh lo Thiếu An gặp chuyện không may?”
“Rất lo, vô cùng lo.”
Lâm Diêu ngăn Y Thiếu An muốn phản bác, lại hỏi, “Anh nghĩ chỉ với khả năng phân tích của Thiếu An, hắn có thể tự bảo vệ mình không?”
Mọi người đồng loạt nhìn Tả Khôn, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng trên thực tế, Tả Khôn là một người sáng suốt, thẳng thắn nói, “Tự bảo vệ mình là chuyện không thành vấn đề.”
Hắn gật đầu với Y Thiếu An, đưa ra ý kiến trung lập, “Tôi không tán thành ý tưởng đưa Thiếu An đi lẩn trốn.
Chỉ cần bình thường chú ý hơn một chút, lúc nào cũng biết lượng sức mình là được rồi.”
Đường Sóc ở bên cạnh giơ tay lên, có ý kiến.
Động vật nhỏ đứng giữa mọi người, mở miệng, “Em cũng không đồng ý để Thiếu An ca đi về, chúng ta tụ lại với nhau thì tương đương với cái gì? Tương đương hiệp hội có thể nhân cơ hội tốt, một lưới bắt hết.
Mặc kệ vụ án này có liên quan tới hiệp hội hay không, em nghĩ bọn họ vẫn sẽ tìm chút gì đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới