TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Nghe nói Điền Dã đã rời khỏi bệnh viện, điện thoại cũng không mở, Lâm Diêu suy nghĩ, thằng nhóc này chắc định đi phúc thẩm Bộc Ngưu.
Nhưng vụ án đã xong xuôi, Bộc Ngưu đã được áp giải tới nhà giam đặc biệt, không có mệnh lệnh của tổ trưởng, ai cũng không vào được.
Với lại nơi đó rất bí mật, cả tổ chuyên án chỉ có tổ trưởng, Điền Dã và mình biết, cả Đàm Ninh cũng không biết cụ thể.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh.
Lập tức báo với Cát Đông Minh, “Anh mau gọi cho cảnh sát canh giữ Bộc Ngưu rút lui khỏi vị trí!”
“Cái gì?” Cát Đông Minh nghe không rõ, hỏi lại.
Lâm Diêu vừa vội vã đi ra ngoài vừa nói, “Tổ trưởng, chúng ta bị tính kế rồi! Đối phương không phải muốn giết Điền Dã hay Đàm Ninh, mục đích của bọn họ là lợi dụng Điền Dã dẫn đường tới địa điểm giam giữ Bộc Ngưu!”
“Tiểu Lâm, suy luận này có bị gượng ép quá không? Bộc Ngưu tuy là người của hiệp hội nhưng đã bị chúng ta bắt từ lâu, người của hiệp hội muốn giết người diệt khẩu có phải hơi bị chậm không?”
“Không.
Nơi đó không chỉ giam giữ Bộc Ngưu, nhất định còn một kẻ bọn họ rất kiêng kỵ.
Tôi gọi cho Đường cảnh giam trước.”
“Được, để đề phòng vạn nhất, tôi liên lạc với trại giam.”
Hai người phân công nhau ra hành động, Lâm Diêu bấm điện thoại gọi cho Đường cảnh giam, hỏi ông gần đây có áp giải nhân vật quan trọng nào tới trại giam bí mật kia không.
Đường cảnh giam nghe ra giọng điệu vội vã của Lâm Diêu, lập tức nói, “Tuần trước có bắt một thương nhân nước ngoài, nghi ngờ buôn bán súng ống và m@ túy, nhân chứng duy nhất đột nhiên tử vong, chúng tôi chỉ có thể tạm giam trước.”
“Có liên quan tới hiệp hội?”
“Đúng vậy.
Hợp tác với người này toàn là buôn bán súng ống với m@ túy ở châu Âu, chúng tôi tạm thời không loại trừ khả năng liên quan tới hiệp hội.
Bởi vì dính dáng quan trọng, cho nên mới đưa đến trại tạm giam đó.”
Lâm Diêu rất hy vọng suy đoán của mình là sai, nhưng nếu là sự thật thì kết quả không thể tưởng tượng nổi.
Vì thế, hắn xin Đường cảnh giam lập tức đưa đội đặc công tới trại tạm giam, đưa phạm nhân đi.
Tổ chuyên án, Lâm Diêu, đội đặc công, ba bên cùng chạy tới trại tạm giam bí mật, mà lúc này Điền Dã thân mang vết thương phóng xe tới cùng một địa điểm.
Hắn mơ hồ nhận ra mục tiêu của đối phương là mình, nhưng giữa mình và hiệp hội chỉ có mối liên quan duy nhất là tội phạm, cũng chính là Bộc Ngưu cùng với mấy tên sát thủ bị bắt.
Hắn nghĩ, bản thân nhất định nắm giữ tin tức gì đó quan trọng.
Nhớ lại khoảnh khắc Đàm Ninh nhào tới chắn cho mình, khoảnh khắc Đàm Ninh đẫm máu mất đi ý thức, Điền Dã sống lâu như vậy lần đầu tiên muốn giết người.
Cho nên hắn muốn phúc thẩm những phạm nhân kia, nhưng Cát Đông Minh chắc chắn sẽ không để hắn hành động một mình, nên hắn mới lén rời khỏi bệnh viện.
Còn điện thoại, lúc bị phục kích đã ném lại ở hiện trường, dưới tình huống này hắn cũng không muốn đi tìm.
Nhóm người Cát Đông Minh lòng như lửa đốt chạy tới trại giam, dọc đường đi, Cát Đông Minh đã hỏi thăm tám đời tổ tông nhà Điền Dã, mắng thằng nhóc này thiếu bình tĩnh, không tuân theo kỷ luật.
Nhưng nghĩ lại, bản thân khi thấy Đàm Ninh nguy kịch, cũng mất đi sức phán đoán ngày thường, vốn dĩ chuyện đầu tiên hắn phải làm, là trông chừng Điền Dã cho tới khi điều tra rõ chân tướng.
Ngồi trong xe, Cát Đông Minh thở dài.
Thiếu Đàm Ninh, hắn giống như mất đi thuốc an thần, cũng may vẫn còn Tiểu Lâm ở đây.
Hai nhóm khác cũng mang tâm sự riêng, nhưng lúc này Lâm Diêu không có tâm trạng nghĩ chuyện gì khác.
Đeo tai nghe liên lạc với đội trưởng đội đặc công, cũng là anh ba của Đường Sóc — Đường Tùng, hỏi tổ bọn họ tới trại giam mất bao lâu.
“15 phút.” Đường Tùng nói.
“Bên tôi chậm hơn, ít nhất là 20 phút.
Các anh tới trước, đưa thương nhân nước ngoài dời đi chỗ khác.”
Nói xong, Lâm Diêu liếc đồng hồ đeo tay — 18:05.
Điền Dã cách trại tạm giam gần nhất cũng nhìn đồng hồ — 18:05.
Cát Đông Minh lòng như lửa đốt tính ra cần tới 30 phút mới đến nơi, hắn cũng nhìn đồng hồ — 18:05.
Đường Tùng ngồi trong xe đặc công, ra lệnh tăng tốc hết mức, đặc công phụ trách lái xe nhìn đồng hồ — 18:05.
18:08
Điền Dã két một tiếng dừng xe trước cổng bảo vệ, sau bánh xe là khói bụi thổi lên, khiến toà kiến trúc ở vùng ngoại ô hoang vắng có tính k1ch thích nghẹt thở.
Không đợi hắn mở cửa xe, trên rào mười thước cao đột nhiên xuất hiện mười súng máy, họng súng chỉa vào hắn, giọng nói nghiêm túc căng thẳng phát ra từ loa phóng thanh, “Cảnh cáo, nơi này là vùng nghiên cứu khoa học của quân đội, không được tới gần, lập tức rời đi, nếu không tự gánh hậu quả.”
Điền Dã nhíu chặt mày, vừa hé cửa xe có một chút.
Tiếng súng lập tức vang lên, hắn đóng cửa xe lùi lại, thời gian ngắn tới líu lưỡi.
Mà cùng với sự bỏ cuộc của hắn, tiếng súng cũng dừng lại, nhưng những cây súng gác trên rào trông như không gì phá nổi.
18:15
Đội đặc công do Đường Tùng lãnh đạo cuối cùng cũng chạy gần đến trại giam, nhưng Đường Tùng lại bảo xe dừng lại.
Ba chiếc xe đậu bên ven đường, Đường Tùng xuống xe, dùng kính viễn vọng quan sát trại giam, nói, “Không đúng.”
“Có chuyện gì vậy, đội trưởng?” Cấp dưới hỏi hắn.
“Trại giam tuy có vũ khí hạng nặng, nhưng nhân viên thì không bao nhiêu.
Trên rào có mười một súng máy, theo tôi biết trong trại giam chỉ có chừng 7-8 phạm nhân, nhân viên trông giữ chỉ có hai mươi mấy người.” Nói xong hắn đưa kính viễn vọng cho đặc công bên cạnh, “Cậu xem thử dưới đất còn có vỏ đạn, nói rõ bọn họ vừa nổ súng.
Hơn mười thanh súng máy nổ cùng một lúc, chẳng khác nào ba hướng còn lại đều không phòng vệ, tình huống này đối với người dụng binh là tối kỵ.”
Đội viên đặc công cầm kính viễn vọng lên xem, phát hiện cổng vào khóa chặt, không có ai ở ngoài canh gác.
Đường nhìn dời đi, trong lúc đó nhìn thấy một cửa sổ mở ra, có một người bị ném ra ngoài.
Đúng vậy, không phải nhảy mà là ném.
Đường Tùng ra lệnh, xe của đội đặc công tăng hết tốc lực, mở khóa vũ khí chuẩn bị cho một màn ác chiến.
18:18
Chiếc xe thể thao màu đen của Lâm Diêu phát huy tốc độ đến cực hạn, đến nơi trước thời gian.
Từ xa hắn đã nghe thấy tiếng súng, trong lòng nghĩ hỏng bét rồi, đồng thời đạp chân ga, chiếc xe vụt đi giống như tia chớp.
“Một đội phụ trách chặn ở hướng 12 giờ, hai đội còn lại theo tôi vào từ cửa chính.
Tay súng bắn tỉa lập tức lên cao chặn tất cả đường lùi của bọn chúng.” Đường Tùng núp ở cổng sau bị nổ tung, ra lệnh tác chiến, giây kế tiếp là người đầu tiên vọt vào trong.
Chạy vào trong trại giam, đánh ngã một tên áo đen che mặt.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới