TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Lâm Diêu cố gắng bước nhẹ nhất có thể, đi theo người nọ mấy vòng, ước chừng còn theo nữa sẽ bị phát hiện, hắn chọn một góc trốn đi.
Không lâu sau, chợt nghe trong hành lang tĩnh lặng có tiếng bước chân đi từ xa, hắn có thể xác định, là đàn ông.
Tiếng bước chân dừng lại, có vẻ đứng đối diện với người mình theo dõi.
Lâm Diêu vểnh tai, nghe giọng cô gái nói, “Pas beaucoup de temps, Devons nous Prendre des Mesures pour.”
Mẹ nó, là tiếng Pháp! Tiếng Anh đối với Lâm Diêu cũng tạm, tiếng Pháp thì coi như bó tay.
Không thể làm gì khác hơn là vội vàng lấy bút ghi âm ra.
Cặp nam nữ bô bô nói chuyện, Lâm Diêu căn bản nghe không rõ, thật sự hắn có chút chịu không được, muốn thò đầu ra nhìn lén.
Đột nhiên nhớ lại lời Tư Đồ nói với hắn.
“Cục cưng, lúc nhìn lén phải chú ý góc độ.
Thị giác của người bình thường đều là đường song song, lúc phát hiện có người nhìn lén, mắt nhất định sẽ nhìn theo đường song song.
Cho nên, anh phải nằm để rình.
Lúc em ở trong phòng tắm, anh theo góc 95 độ nhìn lướt qua, đúng thật là…”
Lâm Diêu cười không ra tiếng, nhớ lại lần đó phạt hắn ngủ ngoài phòng khách, ngọt ngào trong lòng lan tỏa.
Khụ khụ, kéo suy nghĩ chạy ra cả trăm mét quay lại, Lâm Diêu đỏ mặt nghiêm trang dọc theo mặt tường ngồi thụp xuống, lúc thân tiếp xúc với mặt đất, hắn mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài hành lang.
Chỉ thấy người nói chuyện với Tiffany là cảnh sát quốc tế, Ngô Hoa! Bọn họ có vẻ không lo bị người khác phát hiện, lúc nói chuyện cũng không hạ giọng.
Nhưng mà hai người nói chuyện rất ngắn, Tiffany vươn tay như muốn nắm tay Ngô Hoa, Ngô Hoa cười khẽ cũng giơ tay mình ra.
Đây vốn là một chuyện bình thường, nhưng dưới đôi mắt của Lâm Diêu, hắn lại thấy trên cổ tay Ngô Hoa có vết máu đông rõ ràng! Đầu ong một tiếng, không nghĩ ra ha, đúng là không uổng phí thời gian đến đây, người tập kích hắn ở thành phố F chắc là anh ta!
Lâm Diêu kiềm chế niềm hưng phấn, đợi hai người rời khỏi hành lang mới đứng dậy.
Lúc trở về tổ trọng án vừa lúc đụng mặt Cát Đông Minh, Cát Đông Minh lần này cũng coi như bắt được người rồi.
Chặn hắn lại nói, “Nhóc con, cậu về mà không nói với tôi, tối hôm đó xảy ra chuyện gì? Cậu tới thành phố F, ngoại trừ ba số điện thoại đó còn cái gì nữa không?”
Lâm Diêu im lặng, đầu tiên liếc nhìn tùy tùng muôn đời của Cát Đông Minh, Đàm Ninh không nhịn được nhún vai, ý bảo: Lần này trốn không được rồi.
Có chút bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn mà nói, “Tôi điều tra được rất nhiều thứ chúng ta không biết, tổ trưởng, nếu anh không vội thì nghe tôi từ từ nói đi.”
“Giờ có là trời sập tôi cũng không đi, nói!” Cát Đông Minh phiền muộn lâu rồi, cả tổ trọng án chỉ có Lâm Diêu là hắn không quản lý nổi.
Lần nào cũng bị làm cho đầu óc choáng váng, lúc này đây, nói cái gì cũng phải làm thằng nhóc này trở nên quy củ mới được!
Vừa lúc Dương Lỗi đến, thấy Cát Đông Minh chỉ còn thiếu điều lấy dây trói Lâm Diêu lại, gương mặt băng sơn ngàn năm của hắn cũng không nhịn được cười.
Kéo ghế lại ngồi chờ nghe.
Lâm Diêu nhìn Cát Đông Minh cầm đầu, Đàm Ninh, Đường Sóc, Dương Lỗi ngồi bao xung quanh, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Đành phải ngồi xuống, mở miệng, “Chúng ta từ sớm đã tới thành phố F điều tra Từ Lượng, nhưng chỉ nhắm vào hỏi những câu xem hắn có phải kẻ tình nghi không, chứ không truy tới cùng.
Lần này tôi đi tìm Từ Lượng, nói chuyện rõ ràng từ đầu tới cuối.
Đầu tiên, chúng ta không biết chuyện Từ Lượng lén tới Nhật Bản một lần khi cuộc thi diễn ra.”
“Cái gì?” Cát Đông Minh là người đầu tiên xù lông, lại bị Đàm Ninh ngồi bên cạnh kéo xuống.
Đàm Ninh bình tĩnh nhỏ giọng nói, “Anh không được kích động, người ta là Tiểu Lâm đó.”
Tổ trưởng đại nhân ý thức mình thất thố, liền gật gật đầu, ý bảo Lâm Diêu nói tiếp.
“Tôi nghe Từ Lượng nói, Nghê Mỹ từ sớm đã đòi chia tay, Từ Lượng mơ hồ nhận ra được rất có thể liên quan tới cuộc thi.
Vì vậy, hắn mượn tiền bọn cho vay nặng lãi để đi Nhật theo dõi Nghê Mỹ.
Chuyện tiếp theo làm tôi rất kinh ngạc.
Từ Lượng là người rất thông minh, hắn dùng tiền làm thẻ nhân viên giả, lẻn vào hậu trường.
Theo dõi tới ngày thứ ba, thấy Nghê Mỹ và Vương Vĩ cãi nhau rất lớn trong một căn phòng.
Cụ thể nói gì thì hắn nhớ không đủ, nhưng hắn có thể biết nguyên nhân dẫn đến lần cãi nhau kia.”
Đường Sóc ăn được nửa trái táo, nghe tới đây thì quên cả cắn, tập trung tinh thần lắng nghe! Dương Lỗi cũng không thay đổi sắc mặt, mở to mắt nhìn, chờ Lâm Diêu nói.
“Chúng ta đều cho rằng, Nghê Mỹ và Vương Vĩ vừa gặp đã yêu, thật ra không phải.
Lần cãi nhau đó, chủ yếu là Nghê Mỹ chất vấn Vương Vĩ, tại sao đột nhiên lạnh nhạt với cô ta, thậm chí còn nói thẳng với hắn là mình thích hắn.
Mà Vương Vĩ thì vẫn trốn tránh và phủ nhận, nói Nghê Mỹ hiểu lầm rồi.”
Nghe đến đó, Cát Đông Minh liền buồn bực hờn dỗi nói, “Cái này không đúng.
Nếu Vương Vĩ không chấp nhận Nghê Mỹ, vậy tại sao tối hôm đó còn tới sân bay đón làm gì?”
“Không chỉ có chỗ này, nếu manh mối Tiểu Lâm mang về là thật, vậy Vương Vĩ rất có thể là hung thủ sát hại Nghê Mỹ.” Dương Lỗi chen vào một câu, hắn nhìn Lâm Diêu, như là đang trưng cầu ý kiến.
Lâm Diêu lắc đầu, “Mỗi một lần phá án, chúng ta không thể bỏ qua bất kì một khả năng nào.
Nhưng lần này thì không, chúng ta không thể để mây mù che mắt được.” Nói tới đây, thấy trong mắt mọi người tỏ vẻ không hiểu, hắn nói tiếp, “Ngoài mặt xem ra, đây là hai vụ án được quan tâm nhất từ trước tới nay.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới