TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
“Phó Kỳ Kỳ, tôi không có nhiều thời gian ở đây hao tốn với cô, theo tôi về đồn nói chuyện đi.” Lâm Diêu lấy còng tay ra, hắn không có ý định bắt Phó Kỳ Kỳ thật, kết quả lạ phá hủy Phó Kỳ Kỳ triệt để.
“Tôi không muốn, không muốn về đồn đâu, anh, anh muốn bắt tôi?”
“Là cô tự tìm.”
“Đừng, tôi, tôi nói.
Tôi… tôi cầm thư của Mỹ Mỹ, vì…”
“Vì Vương Vĩ?”
“Ừ.”
“Lá thư đâu?”
“Tôi bỏ vào bồn cầu giật nước rồi.”
“Trong thư viết gì?”
“Lúc Mỹ Mỹ và Vương Vĩ quen nhau, ở thành phố F Mỹ Mỹ còn một người bạn trai, sau khi quen Vương Vĩ, Mỹ Mỹ đã nói chia tay với người đó, nhưng đối phương không đồng ý.
Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc tôi nhìn thấy lá thư, là rơi dưới đất, thư viết cho Vương Vĩ.”
“Nói với Vương Vĩ chuyện Nghê Mỹ có bạn trai khác?”
“Ừ.
Thư đánh máy, không biết là bút tích của ai.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, là, Vương Vĩ nhận được lá thư đó xong, quay qua chất vấn Mỹ Mỹ, nhất thời xung đột nên giết cổ.”
“Mà cô lại cầm lá thư đó đi đồng thời che giấu chuyện của Vương Vĩ.
Cô thích Vương Vĩ đúng không?”
Phó Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, lòng nói: Người này có công năng đặc biệt sao?
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Diêu không chút để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
“Tôi đúng là thích ảnh, chúng tôi quen biết lâu rồi, anh ấy tài hoa có danh tiếng, trông cũng đẹp trai anh tuấn, có rất nhiều cô gái thích anh ấy.
Điều kiện của tôi không tốt, anh ấy không có khả năng coi trọng tôi…”
Lại là tiết mục cũ rích, Lâm Diêu hỏi một câu cuối cùng, “Cô nói với đồng nghiệp của tôi phát hiện thi thể lúc 00:50, bây giờ lại nói 00:50 mới từ quán ăn đi tìm Nghê Mỹ, Phó Kỳ Kỳ, cô giải thích một chút đi.”
“Tôi…” Ánh mắt của Phó Kỳ Kỳ đảo xung quanh, một tay nắm chặt vạt áo, môi dưới gần như bị răng làm rách.
“Phó Kỳ Kỳ, cho dù cô không nói tôi cũng có thể đoán ra ít nhiều.
Xem ra gan cô không những to mà còn xem thường quốc pháp.”
Lúc ép hỏi tới đây, Cát Đông Minh đẩy cửa đi vào, Lâm Diêu đứng dậy, lấy bút ghi âm đưa cho hắn, “Phó Kỳ Kỳ hủy vật chứng, phá hư hiện trường, cho khẩu cung giả, đến bây giờ vẫn giấu manh mối quan trọng, mang về thẩm vấn từ từ đi.
Tôi đi xem hiện trường.”
Cát Đông Minh ngây ra nhìn Lâm Diêu bỏ đi, ngay cả tâm trạng mắng chửi cũng không có, trong đầu chỉ đang tìm cách: Sống chết cũng không thể để thuộc hạ này đi.
Trên đường Lâm Diêu quay lại hiện trường, phát hiện có một người đứng đằng xa nhìn mình không chớp mắt, đối với chuyện bị con gái nhìn chằm chằm Lâm Diêu đã tập thành quen, nhưng mà người kia cũng hơn 40 tuổi rồi, có phải hơi già rồi không?
Không nghĩ nhiều lắm, Lâm Diêu bước vào hiện trường, thi thể đã bị cất vào túi thi thể.
Hắn có đầy đủ không gian quan sát tình hình của căn phòng này.
Vụ án này khác hẳn với vụ ở khách sạn, phòng trang điểm chắc chắn là hiện trường đầu tiên, lúc gây án thủ đoạn của hung thủ rất tàn ác, dùng gần như toàn lực, hai điểm này cũng nguyên nhân khẳng định Phó Kỳ Kỳ không phải hung thủ của hắn.
Ban nãy khi quan sát thi thể, phát hiện hai tay có máu, chứng minh lúc bị hung thủ đánh trúng đầu, người chết vẫn còn ý thức, có thể theo bản năng giơ tay bảo vệ đầu, có lẽ lúc đó cũng bất tỉnh, hung thủ tiếp tục đánh cho đến khi xác nhận mục tiêu chết rồi mới thôi.
Lâm Diêu xoay đầu hỏi, “Phát hiện hung khí chưa?”
“Tìm thấy trong thùng rác phía sau sân bay, là một cây gậy bóng chày.”
“Bóng chày?”
“Đúng vậy.”
“Khoảng 1:00 sáng, có một hành khách nói bị mất hành lý, bên trong có cả cây gậy này.”
“Nói bị trộm ở đâu?”
“Hành khách kia nói, hành lý để kế bên, lúc hắn chờ người nhà đến đón thì đi vệ sinh, lúc quay lại phát hiện không thấy hành lý nữa.
Sau đó tìm thấy hành lý của hắn trong một buồng ở nhà vệ sinh nam, nhưng không thấy cây gậy bóng chày.”
Lâm Diêu suy nghĩ một chút hỏi, “Hành khách đó đâu?”
“Đã đi rồi.”
“Tìm hắn.
Có rất nhiều vấn đề cần phải xác minh.” Lâm Diêu có chút khó hiểu.
Nếu nói đây là vụ mưu sát dự định từ trước, hung khí nên được hung thủ mang đến mới đúng, trộm gậy bóng chày của hành khách, hung khí cũng để lại ở gần hiện trường, làm cho có cảm giác là nhất thời nảy ý định, nhưng vụ án chắc chắn không đơn giản như vậy.
Mặc kệ là phân tích từ góc độ nào, hung thủ chắc chắn là người quen của nạn nhân, là Vương Vĩ? Phó Kỳ Kỳ thật sự không nhìn thấy Vương Vĩ sao? Tại sao bên ban tổ chức lại chậm chạp không cho người đến đón thí sinh? Những thứ này đều là vấn đề phải cấp bách điều tra, nếu không những chuyện tiếp theo không thể tiến hành.
Nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng của Cát Đông Minh ở bên ngoài, “Lập tức đi tìm huấn luyện viên thể hình của cuộc thi, Vương Vĩ, sau đó sắp xếp người đi điều tra xung quanh, hỏi xem khoảng 00:30 có ai thấy người chết xảy ra tranh cãi với một người đàn ông không.”
Lâm Diêu đi ra phòng trang điểm, muốn thương lượng với Cát Đông Minh một chút rồi đi gặp người bên ban tổ chức cuộc thi, lại thấy Cát Đông Minh dẫn theo người phụ nữ nhìn chằm chằm hắn lúc nãy đi tới.
“Tiểu Lâm, giới thiệu một chút.
Vị này chính là, ờ, người phụ trách cuộc thi lần này, phu nhân Lưu Văn Đình.
Hai người nói chuyện đi.”
Lâm Diêu có chút khó hiểu, tại sao Cát Đông Minh lại ấp úng như vậy? Nói xong đã bỏ chạy, như là bóc phải củ khoai nóng, người phụ trách này khó đối phó lắm sao? Lâm Diêu liếc mắt quan sát Lưu Đình Văn, bà cao chừng 1m75, bất kể là vóc dáng hay gương mặt đều đẹp, nhìn qua cũng chỉ mới đầu bốn.
Lâm Diêu luôn cảm thấy bà quen mắt, hình như là gặp ở đâu rồi, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời chưa nhớ ra.
Mặc kệ nói thế nào, nếu tổ trưởng cố tình dẫn đến, là người phụ trách của cuộc thi, tốt xấu gì cũng nên lễ phép mới phải.
Vì vậy Lâm Diêu mỉm cười nói, “Xin chào, Lưu phu nhân.”
Nét mặt của Lưu Đình Văn không chút thay đổi, tuyệt đối là một người đẹp lạnh lùng.
Bà nghe Lâm Diêu ân cần chào hỏi thì gật đầu, khóe miệng là nụ cười khinh bỉ, phản ứng như vậy, là ai cũng thấy bà chẳng xem Lâm Diêu vào mắt.
Gương mặt lạnh lùng nói, “Tôi nghe đội trưởng Cát đưa nhiệm vụ xuống, xin hỏi là ý của Lâm cảnh quan à?”
“Tôi chỉ phụ trách lấy lời khai của người báo án, phải làm sao là do tổ trưởng quyết định.” Lâm Diêu trả lời không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
“Nói vậy là bản thân cậu không có chủ kiến?”
Bà nội này là ai vậy, đang xem thường hắn đúng không? Trong lòng vô cùng không vui nhưng Lâm Diêu không thể hiện ra mình đang tức giận, đáp lễ Lưu Văn Đình, “Mỗi người chúng tôi phải hoàn thành công việc của mình, một vụ án được phá thành công là do một đội đoàn kết, vậy thì mới mau chóng phá án và bắt giam tội phạm.
Tôi nghĩ, chuyện này Lưu phu nhân không biết, nếu không sao lại có chuyện thí sinh đến mà không phái người ra sân bay đón chứ.”
Lưu Văn Đình không chút để ý, mỉm cười nói, “Lâm cảnh quan chưa từng tham gia cuộc thi người mẫu nào, mà tổ chức của chúng tôi là cuộc thi so tài châu Á, nghĩ đến cậu càng không có khả năng tham dự.
Cho nên tôi sẽ không trách cậu không biết gì.”
“Không biết gì cũng không đáng sợ, đáng sợ là có người vừa chẳng biết gì còn không cần thiết.”
“Lâm cảnh quan thật giỏi ăn nói, chỉ tiếc, người giỏi nói lại không giỏi làm.”
“Mỗi người khác nhau.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2), truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) , đọc truyện Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) full , Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2) chương mới