TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lam nhìn viên thuốc trước mặt mình với ánh mắt ghét bỏ cùng cực, chỉ muốn quẳng nó đi thật xa mà thôi.
Suốt mấy ngày nay lúc nào cô cũng uống loại thuốc này, điều quan trọng ở đây là vị của nó rất kì, lúc uống vào lúc nào cô cũng cảm thấy buồn nôn, rất khó chịu.
Nhưng dưới sự quan sát với đôi mắt sáng như chim ưng của Khánh, chẳng lúc nào cô tìm được cơ hội bỏ nó đi cả.
Một lần muốn trốn cũng không được.
- Anh Khánh này, em cảm thấy bây giờ em rất khỏe.
- Lam ngước lên nhìn anh, cười nịnh nọt.
Đổi lại chỉ là cái nhướn mày của Khánh.
- Cho nên?
- Em có thể không uống nó được không?
- Không được!
Một câu trả lời thật dứt khoát, chẳng chút do dự nào cả.
Lam cũng đoán được trước phản ứng này, khẽ thở dài.
Kể từ lần nói chuyện đó, Khánh đã chẳng còn làm mặt lạnh với cô nữa, nhưng mà anh vẫn chẳng dịu dàng hơn chút nào cả.
Cái giọng kia mà là giọng chăm người bệnh à? Gắt gỏng thế làm gì chứ? Cứ tỏ ra phũ phàng như thế làm gì chứ? Muốn lấy việc công báo thù riêng chứ gì?
Lam nhắm tịt mắt ném viên thuốc vào miệng rồi uống vội một cốc nước đầy, ấy vậy mà vẫn phải nhăn mặt bởi trong một giây ngắn ngủi, đầu lưỡi cô đã chạm trúng cái vị đắng khủng khiếp của nó.
Mẹ ơi! Cô lại muốn nôn rồi.
- Em đừng để Lam Anh nhìn thấy cảnh này đấy.
- Khánh hơi cười, có vẻ đứng trước khuôn mặt nhăn hơn khỉ của cô, anh không thể kiềm chế được nữa, khuôn mặt vừa làm nghiêm vừa lạnh của anh cuối cùng có có dấu hiệu tan ra.
Anh đưa cho cô một viên kẹo, nói.
Lam bóc ra bỏ vào miệng, u ớ hỏi lại.
- Vì sao cơ?
- Con bé sẽ học theo em mất.
- Trước nay em chưa từng bị bệnh quá nặng đến mức phải uống thuốc nhiều thế này.
- Lam nhăn mày trước câu đá đểu của Khánh.
Cô hừ lạnh, anh nghe đến đây càng hừ lạnh hơn.
- Em đừng quên em từng vào viện một lần.
Đột nhiên bầu không khí trở nên tĩnh lặng và khó xử.
Lam cúi thấp đầu không lên tiếng đáp lại nữa.
Anh nói đúng, cô từng phải vào viện một lần, đó là lần đau đớn nhất đối với cô.
Phải dấu diếm tất cả mọi người làm phẫu thuật, chịu đau đớn về thể xác một thời gian dài, lại chịu đồng thời hai nỗi đau tinh thần khiến cô gần như không vực dậy được.
Mất khả năng làm mẹ, lại mất đi một người chồng.
Cuộc phẫu thuật đó chính là khởi nguồn cướp đi mọi hạnh phúc, mọi hi vọng mà bấy lâu cô luôn trân trọng, luôn níu giữ.
Lúc đó, cả bầu trời gần như sụp đổ.
Cảm giác tất cả vốn nằm trong lòng bàn tay cũng vụt mất.
Cũng may cô còn có con, nếu không, cõ lẽ cuộc sống của cô sẽ mất hết toàn bộ ý nghĩa.
Lam len lén nhìn Khánh, anh vẫn thản nhiên thu dọn đồ dùng bừa bãi xung quanh, vứt vỏ hoa quả mà ban nãy anh gọt, rồi lại tất bật đun một bình nước nóng.
Ngày nào anh cũng như vậy, cho dù cô có nói thế nào anh vẫn không nghe, vẫn cố chấp ở bên cạnh cô như vậy.
Thậm chí bố mẹ cô cũng bảo anh không cần phải làm vậy nữa nhưng anh cứ xem như gió thoảng bên tai, thậm chí còn bảo họ hãy về nhà đi, bởi cô đã có anh chăm sóc.
Lúc đó, cô đã nhìn thấy ánh mắt ái ngại của bố mẹ.
Cô biết họ nghĩ gì, họ cảm thấy thế nào.
Họ không chỉ cảm thấy ngại với anh, họ còn cảm thấy ngại với bố mẹ anh.
Nhưng sự cố chấp ấy của anh, chẳng một ai có thể lay chuyển.
Lam Anh tan học lại được đón qua bệnh viện, dù cô đã bảo con bé hãy về nhà nhưng nó không chịu.
Chẳng rõ có phải nó học từ Khánh hay không nữa, lúc nào cũng kè kè bên người cô, dù ăn uống hay làm bài tập, chỉ có lúc ngủ mới chịu tách cô ra.
Lam Anh vẫn gọi Khánh là “bố”.
Mỗi một tiếng gọi của con bé đều khiến tim Lam nhói đau.
Bạn đang đọc bộ truyện Tất Cả Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tất Cả Của Em, truyện Tất Cả Của Em , đọc truyện Tất Cả Của Em full , Tất Cả Của Em full , Tất Cả Của Em chương mới