<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/do-thi" title="Đô Thị" itemname="Đô Thị" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đô Thị</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/tat-ca-tren-the-gian-nay-deu-la-tinh-co" title="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemname="Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Tất Cả Trên Thế Gian Này Đều Là Tình Cờ</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Ở phía Nam, bàn hạng mục này không quá thuận lợi, trong quá trình còn có cả một vài trục trặc nên thời gian quay về trễ hơn so với dự định hai ngày. Tôi về đến nhà đã chín giờ tối, trước tiên về chỗ mẹ tôi thăm Dao Dao đã nhưng Dao Dao không ở đó do Lý Đống Lương đã đón con đi rồi. Tôi gọi điện cho Lý Đống Lương, anh nói Dao Dao vẫn chưa ngủ, nhưng đã đi nằm rồi, anh vừa kể chuyện cho Dao Dao. Tôi nói: “Tôi qua đó một chuyến, đã mấy ngày không được gặp con nên thật sự rất nhớ nó”. Đây là lần đầu tiên sau khi li hôn và chuyển đi tôi quay lại căn nhà này, sau khi vào cửa tôi phát hiện cách bài trí bên trong hoàn toàn không thay đổi, trên sô pha vẫn bọc chiếc khăn bọc sô pha mà tôi mua năm ngoái, trên kệ ti vi vẫn đặt những đồ trang trí mà tôi thích, nhà vệ sinh thậm chí vẫn còn đồ trang điểm mà lúc tôi đi vẫn chưa mang theo. Trong nhà không quá gọn gàng, cũng chẳng quá bẩn hay quá loạn, Lý Đống Lương thu dọn cũng tạm được. Tôi không biết tại sao, ở trong căn nhà này, tôi đột nhiên cảm thấy sự chân thực mà hơn một năm nay tôi không cảm nhận được, một cảm giác hòa hợp ấm áp và chân thực khiến người ta muốn nằm xuống ngủ một giấc. Dao Dao vốn đã ngủ rồi, nhưng khi thấy tôi thì phấn chấn hẳn lên, nằng nặc muốn ngủ giữa bố mẹ. Thế nên, tôi và Lý Đống Lương nằm ở hai bên thằng bé, Lý Đống Lương tiếp tục kể chuyện cho nó, kể mãi kể mãi, Dao Dao ngủ say rồi, còn tôi cũng chìm vào trong giấc ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy, Dao Dao cười khanh khách bên cạnh tôi, ngoài phòng ngủ phảng phất bay đến mùi thơm của cháo, Lý Đống Lương đã nấu xong bữa sáng rồi.
Tôi bước ra ngoài phòng khách, lại quét mắt khắp bốn phía, không phát hiện có dấu vết của phụ nữ từng đến đây, cô gái họ Khương đó, ước chừng vẫn chưa theo đuổi được Lý Đống Lương, sau đó bỏ cuộc rồi đi. Dao Dao ăn mấy miếng cơm, rồi sang một bên chơi, Lý Đống Lương nói với tôi: “Chuyển về đây sống đi. Ban đầu chúng ta đã nói là li hôn giả, giờ Dao Dao cũng đã làm xong thủ tục nhập học rồi, chúng ta cũng nên tái hôn thôi”. Anh nói như vậy, dường như đã quên đi mục đích thực sự của việc tôi li hôn. Còn tôi, vậy mà lại nói: “Nhưng khả năng cục giáo dục sẽ tra xét đến”. “Tra thì tra đi, thực sự không được thì chúng ta đổi nhà khác, nhưng một nhà chúng ta không thể lại chia rẽ thêm lần nữa”.Lý Đống Lương nói. Qua một lúc, tôi nói: “Anh không hận em sao?” “Từng giận em”. Anh nói, “Nhưng sau đó anh nghĩ rồi, đây không phải lỗi của mình em, là vì chúng ta sống bên nhau đã quá lâu, không chú ý đến cuộc sống đã phủ đầy bụi bẩn, em thì quá bận, anh thì quá lười, cả hai đều không chịu lau đi lớp bụi này nên mới để đến nước này. Anh nghĩ, sau này anh sẽ cố gắng chăm chỉ hơn, thường xuyên lau đi bụi bặm sau đó chúng ta lại có thể tiếp tục sống bên nhau”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!