TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dòng người trên đường lớn ở Prague vẫn như trước, mỗi người đi du lịch đều mang theo vẻ vui mừng hoặc buồn bã, giống như là họ đang muốn tìm kiếm gì đó trong toà thành cổ ngàn năm này, là phong cảnh, hoặc là tâm tình.
Hai mươi tên vệ sĩ dồn Diệp Hoan vào chính giữa. Hắn lại ngơ ngác mất hồn đứng bên đường, tay nắm chặt, trong lòng bàn tay là một tờ giấy nhỏ đã thấm ướt mồ hôi tay của.
Ánh mắt Diệp Hoan sắc bén như chim ưng, không ngừng lướt nhìn vào dòng người.
Trên tờ giấy viết cái gì? Cô gái tóc vàng xa lạ vì sao lại muốn dùng cách thức thế này để đưa tờ giấy cho hắn? Trên đường ngựa xe tấp nậpcuối cùng ẩn giấu bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào hắn trong bóng tối?
Hầu Tử và Trương Tam không biết cô gái vừa rồi đột ngột hôn Diệp Hoan là có nguyên nhân sâu xa, chỉ là ngạc nhiên nhìn Diệp Hoan, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
"Anh Hoan, em vẫn cảm thấy anh rất trâu bò, nhưng không nghĩ tới anh lại trâu bò đến trình độ này. Rốt cuộc, anh có điểm tốt nào lại làm cho một đám nữ nhân giống như ăn phải xuân dược, anh Hoan, anh rất có tư chất của ngựa giống nha..."
Trong đầu Diệp Hoan xuất hiện đủ loại thắc mắc, rồi lặng lẽ nhét tờ giấy vào túi quần, cười nói: "Ông đây không có hứng thú với gái Tây, tròng mắt màu lam. Nửa đêm tỉnh dậy hù chết người, tao vẫn rất là truyền thống, thích nữ nhân Trung Quốc."
Miệng tuy vẫn nói chuyện, nhưng mắt hắn lại hơi híp lại.
Không cần quá để ý cũng thấy được, từ sau khi Diệp Hoan nhận được mảnh giấy, hắn phát hiện ra trước sau có hai dáng người với vẻ mặt nhìn có vẻ lén lút đang di chuyển ngập ngừng. Cho dù cách nhau rất xa, nhưng lại có thể mơ hồ thấy được bọn chúng cố ý che giấu ánh mắt đang nhìn chăm chú về phía này.
Trong lòng Diệp Hoan cảm thấy căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không có chuyện gì xảy ra theo mọi người lên xe, trong vòng vây của đoàn vệ sĩ rời khỏi bệnh viện. Đoàn xe chạy theo hướng trở về khách sạn Tứ Quý của Prague.
Mãi đến khi xe khởi động, cảnh vật bên đường vụt về phía sau, Diệp Hoan mới khẩn trương lấy ra mảnh giấy đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt từ trong túi quần.
Hắn từ tốn mở tờ giấy một cách cẩn thận, tờ giấy chỉ viết năm chứ: "Nguy hiểm, về nước ngay!"
Diệp Hoan bình tĩnh nhìn tờ giấy, hốc mắt phiếm hồng.
Advertisement. Chươ????g mới ????hất tại ﹙ T???? ÙMT????UYỆ????﹒???????? ﹚
Chữ viết quen thuộc xinh đẹp kia, sớm đã khắc sâu trong lòng hắn, một khắc cũng không quên.
Là chữ của Kiều Mộc.
Kiều Mộc nhất định đang ở đây, đang lặng lẽ ở nơi nào đó mà chăm chú quan sát từng hành động của mình
Thân hình Diệp Hoan không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Vốn hắn đang không xác định được chỗ ở của Kiều Mộc, giờ khắc này rốt cuộc đã khẳng định được cô vẫn ở Prague, trong bóng đêm cặp mắt trong suốt, đen bóng như thiên sứ vẫn âm thầm nhìn hắn, luôn luôn ngầm quan tâm hắn.
Hầu Tử ở bên cạnh thấy không đúng, hỏi: "Anh Hoan, anh làm sao vậy?"
Diệp Hoan cúi đầu, nhẹ nhàng, gằn từng chữ: "Kiều Mộc, Kiều Mộc nhất định đang ở Prague, cô ấy đang nhìn tao..."
Hầu Tử ngẩn người, sau đó đoạt lấy mảnh giấy trong tay hắn, sau khi nhìn thoáng qua cả hoảng sợ nói: "Đây... Đây là chữ của Kiều Mộc, anh có được nó như thế nào?"
"Vừa rồi nữ nhân ngoại quốc kia lúc hôn đưa cho tao.." Diệp Hoang ngẩng đầu chăm chú nhìn Hầu Tử, nói: "Chúng ta đến đúng chỗ rồi, Kiều Mộc nhất định đang ở đây, hơn nữa tình trạng thực sự không ổn..."
Advertisement
Nguy hiểm, về nước ngay năm chữ ngắn ngủi nhưng trong nháy mắt Diệp Hoan lại có được rất nhiều tin tức.
Nguy hiểm Diệp Hoan đã tự mình trải qua. Hiện tại hắn khẳng định đám sát thủ hôm đó ám sát hắn có liên quan tới Kiều Mộc. Kiều Mộc đã bị thế lực nào đó ép buộc, hoặc là bị thế lực nào đó giam cầm.
"Anh Hoan, tình hình không ổn nha, Kiều Mộc muốn anh về nước, ý nói ở đây nước rất sâu. Em ấy sợ anh gặp chuyện không may, cũng nói lên tình trạng của em ấy giờ rất nguy hiểm..." Hầu Tử cau mày nói, hắn cũng nhìn ra tin tức từ trong năm chữ ngắn ngủi đó.
Diệp Hoan gật đầu: "Không biết rốt cuộc tình trạng của Kiều Mộc giờ thế nào, vũng nước ngày càng ngày càng đục. Nguy hiểm ở đây chúng ta đã sớm trải qua, hiện tại lại muốn về nước? Biết rõ Kiều Mộc gặp nguy hiểm thì tao sao có thể không để ý đến cô ấy? Hầu Tử, trước đó vài ngày mày cũng bị thương, nơi này quả thật có điểm không bình thường. Anh em chúng ta không thể toàn bộ ở lại đây, sáng sớm mai mày với Trương Tam ngồi máy bay của tao về nước trước đi..."
Hầu Tử vừa nghe xong mặt đỏ bừng, thở hổn hển cả giận: "Anh Hoan, đây là anh nói tiếng người sao? Có phúc bảo chúng ta cùng hưởng, gặp nạn lại đuổi chúng em đi xa, anh coi chúng em là cái gì? Nói gì thì em cùng với Kiều Mộc cũng sống cùng nhau từ nhỏ tới lớn, dựa vào cái gì mà anh ở đây, chúng em phải trở về? Về sau tìm thấy Kiều Mộc, chúng em sao dám nhìn mặt em ấy?"
Diệp Hoan cười khổ: "Được, mày nói lời chính nghĩa, tao con mẹ nó là ác nhân, muốn ở lại thì ở lại. Chẳng may ba thằng chúng ta đều teo, cha mẹ tao hàng năm tới thanh minh cũng thuận tiện đốt cho bọn mày ít vàng mã."
Diệp Hoan bình tĩnh nhìn Hầu Tử tức giận tới mức đỏ bừng mặt, thở dài mắng một câu: "Chúng ta đều lớn lên ở Cô nhi viện, trong đầu chỉ chúa toàn rễ cây, con mẹ nó cùng được đúc từ một cái khuôn mà ra, ngốc quá đi."
Hầu Tử hết giận mỉm cười: "Nếu những thằng ngốc như chúng ta nhiều một ít, thì lúc chết mới có chút tư vị, lòng người ở đời mới nhiều thêm vài phần nhiệt huyết nha."
Trở lại khách sạn Tứ Quý, Diệp Hoan gọi Ngụy Trường Quân tới, đưa tờ giấy của Kiều Mộc cho hắn nhìn. Ngụy Trường Quân xem xong vừa mừng vừa lo, vui là đã có manh mối của Kiều Mộc, lo lắng là vì gặp nguy hiểm ở Prague, thiếu chủ Đằng Long cũng không rời đi. Nếu như Diệp Hoan ở đây có chuyện gì, tương lai hắn sao có thể giao phó với phu nhân?
Ngụy Trương Quân ấp úng, do dự không biết có nên khuyên Diệp Hoan trở về không. Diệp Hoan khoát tay áo với hắn: "Đừng khuyên tôi, không tìm được Kiều Mộc, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù Prague này có biến thành đầm rồng hang hổ, lão tử cũng nhất định phải bình định nó, không phải chỉ là liều mạng sao? Lão tử trước kia cũng không phải là chưa làm."
Diệp Hoan nói lời này, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười biếng nhác mà lãnh khốc, cái nhiệt tình khốn khiếp coi trời bằng vung của hắn đã quay lại, còn đang sôi trào cuồn cuộn.
Ngụy Trường Quân thấy Diệp Hoan kiên quyết, biết có khuyên cũng không được, đành thở dài một hơi.
Sau đó, Diệp Hoan gọi tên đầu lĩnh đoàn vệ sĩ Chu Dung phái tới vào.
Thủ lĩnh họ Hoàng, tên là Hoàng Hổ, năm nay khoảng ba mươi năm tuổi, dáng người khôi ngô, phản ứng nhanh nhẹn, từng là cảnh vệ liên trưởng của đoàn trinh sát của quân khu. Sau khi giải ngũ được Chu Dung dùng một số tiền lớn mời về, trước nay hắn vẫn đảm nhiệm chức vụ cận vệ của Chu Dung.
Hoàng Hổ không nói nhiều, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn như đá, vào phòng hắn liền đi thẳng tới trước mặt Diệp Hoan rồi đứng nghiêm, đúng tiêu chuẩn quân đội. Xuất ngũ nhiều năm rồi nhưng bản chất quân nhân của hắn vẫn không mất đi, mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra màu sắc quân đội.
Diệp Hoan cũng tranh thủ thời gian đứng lên, hắn rất kính trọng Hoàng Hổ bởi lẽ lẽ hắn cũng xuất thân từ bộ đội.
Bạn đang đọc bộ truyện Thái Tử Bụi Đời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thái Tử Bụi Đời, truyện Thái Tử Bụi Đời , đọc truyện Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời chương mới