TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Về đến nhà, vừa mở cửa liền trông thấy mặt cười hao gầy của Nam Kiều Mộc, chỉ ngắn ngủi một ngày mà dường như tiều tụy rất nhiều, vành mắt hơi đen, trên mặt còn treo ánh lệ, thân hình gầy yếu khẽ run run, làm cho người ta vô cùng thương xót.
Thấy hai người Diệp Hoan bước vào cửa, đôi mắt đẹp đang ảm đạm của Nam Kiều Mộc sáng ngời lên, duỗi hai tay ra bước lên hai bước như thể muốn ôm Diệp Hoan vào lòng, rồi không biết tại sao lại dừng, hai cánh tay đã duỗi ra lại từ từ để xuống nhưng bộ ng.ực sữa phập phồng dồn dập đã lặng lẽ bán rẻ tâm tình kích động lúc này của cô.
Làm cho gương mặt lạnh lại, Nam Kiều Mộc nhìn quét từ trên xuống dưới hai người, nói: "Các anh cuối cùng đã trở lại. Cảnh sát không làm khó các anh chứ?"
Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Làm sao em biết bọn anh vào cục công an?"
"Cảnh sát Cao gọi điện nói cho em biết. Các anh thực sự là to gan lớn mật, lại dám bắt cóc con gái nhà giàu. Em biết các anh hai mươi năm rồi mà sao chưa bao giờ biết được bọn anh có suy nghĩ như thế chứ hả?" Giọng của Nam Kiều Mộc có phần tức giận rồi.
"Sao mà em với cảnh sát Cao lại quen nhau?" Diệp Hoan rất ngạc nhiên với tốc độ kết bạn của phụ nữ.
Nam Kiều Mộc cả giận nói: "Đó không phải điều quan trọng! Diệp Hoan, xin anh về sau làm việc dùng chút đầu óc có được hay không? Anh không phải dân liều mạng, tại sao lại phải làm chuyện bỏ mạng như thế? Anh có biết mình suýt chút nữa đã bỏ mạng không? Nếu như anh chết, em... chúng ta làm sao bây giờ?"
Diệp Hoan: "..."
Ngoảnh đầu sang hướng khác, Nam Kiều Mộc trừng mắt với Hầu Tử: "Diệp Hoan thiếu suy nghĩ, anh cũng không biết lo lắng hả? Chẳng những không ngăn anh ấy mà còn đồng lõa, đầu óc anh để cho lừa đá mất rồi hả? Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hoan làm gì mấy anh cũng theo đuôi như mù, chuyện đại sự liên quan mạng người mà anh cũng mù mờ đi theo. Anh có biết phân sai trái chút nào nữa không? Anh có biết hai chữ Ngu muội viết thế nào không hả?"
Hầu Tử ngẩn ngơ chìa tay vẽ trong không khí mấy cái, cuối cùng chán nản thở dài: "Chữ muội không biết viết."
Advertisement
Diệp Hoan bước hai bước, cách xa con hàng ngu si này tí, khỏi bị lây bệnh.
Nam Kiều Mộc dữ tợn trừng mắt với Diệp Hoan: "Về sau, lúc liều mạng hãy vì người thân của mình mà nghĩ một chút, anh xảy ra chuyện rồi nhiều người cả đời sẽ mất đi niềm vui. Cho dù tính mạng bé Ái có thể cứu về rồi nhưng anh vì em nó mà mất mạng, anh cảm thấy sau này em nó có thể vui sống cả đời sao?"
Nam Kiều Mộc mắng xong một chặp liền quay vào phòng. Lúc quay người, vài giọt nước mắt lóng lánh lặng yên nhỏ xuống, rơi trên đất vỡ tan như hoa tuyết.
Diệp Hoan và Hầu tử nhìn nàng đóng sầm cửa lại, đứng trong phòng trầm mặc mất một lúc.
Không biết qua bao lâu, Hầu Tử mới khẽ nói: "Ài, anh Hoan, cái miệng con bé Kiều Mộc này càng ngày càng lợi hại, bắt đầu trách mắng em đã xấu hổ hận không thể tự sát. Anh Hoan anh cẩn thận nhớ lại một chút, khi bé mình làm gì nó, chọc thế nào mà nó không chào đón..."
Vẻ mặt Diệp Hoan cũng nghiêm chỉnh lại, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày mới dữ tợn trừng mắt với Hầu Tử, cả giận nói: Tao nhớ ra rồi. Lúc tám tuổi, thằng chó hoang mày cắt cái quần hoa em nó thích nhất toe tua. Lúc ấy Kiều Mộc khóc suốt ba ngày. Nhất định chuyện đó em nó mang thù rồi. Liên lụy đến tao với Trương Tam cũng thù, hai đứa tao bị mày liên đới! Mày thằng súc sinh này!"
Advertisement
Hầu Tử vội vàng lắc đầu, nói rất quả quyết: "Không thể như thế được! Một cái váy quan trọng cái đéo gì chớ, nó làm sao còn có thể ôm hận."
Nói xong, Hầu Tử nhíu đầu lông mày suy tư một hồi lâu, sau đó vỗ đùi cái đét: "Nhất định là do anh! Năm chín tuổi, anh cản Kiều Mộc ở nhà vệ sinh nữ rồi lột quần em nó ra, muốn coi cho rõ vì sao nữ thì ngồi đái. Chắc chắn Kiều Mộc nhớ kỹ chuyện này đấy, sự trong trắng thơ ngây bị anh chà đạp, nó có thể không hận anh ư?"
Diệp Hoan lắc đầu: Không có khả năng. Kiều Mộc là song thạc sĩ, em nó nhất định có thể lý giải sự tò mò khi nhỏ lúc đó của tao. Đáng lý em nó phải khen ngợi thái độ nghiên cứu khoa học cẩn thận, cụ thể chớ sao có thể hận tao được?"
"Lòng đàn bà còn bé hơn con mắt, khó bảo đảm nó không ôm thù. Anh Hoan, hay là anh cũng cho em nó lột quần anh ra là được. Không thể để nó tàn phá mình thế được đâu! Bị nó đả kích thêm vài lần chắc anh em mình đi nhảy lầu thật..."
"Cút! Thằng em là vũ khí nóng, không dính đồ mặn không về vỏ, sao có thể dễ dàng cho người ta thấy?"
Hai người Diệp Hoan trở về không bao lâu thì Trường Tam cũng trở về.
Thằng này bị công an giam cả ngày, xem ra chịu không ít giày vò. Chu Mị đúng là người giữ lời hứa, quả nhiên vớt được hắn ra ngoài.
Ba anh chàng gặp mặt nhau mà phảng phát như cách một kiếp, thổn thức xong dĩ nhiên là ôm đầu kêu khổ một phen.
Buổi tối, Hầu Tử đi ra ngoài mua vài bình rượu tạp. Nam Kiều Mộc mặt lạnh tanh nhưng vẫn xuống bếp làm mấy món cho bọn hắn, dằn mạnh mâm lên bàn ăn một cái, hừ lạnh một tiếng lại quay thẳng trở về phòng.
Chắc là cơn giận của con bé này chưa tan.
Ba anh chàng mở rượu ra, không nói hai lời liền trăm phần trăm.
Đây mới thực sự là sống sót sau tai họa, nhớ tới đêm qua đối mặt với vô số họng súng của cảnh sát, còn suýt chút nữa bị cảnh sát bắn gục, Diệp Hoan và Hầu Tử không kìm được cơn hoảng sợ.
Thứ như dũng khí tới thật nhanh mà đi cũng rất chóng, có lẽ vì máu nóng nhất thời mà vỗ bàn bay ra nhưng sau đó nhớ lại sẽ cảm thấy khó tưởng tượng nổi lúc ấy mình lấy đâu ra dũng khí lớn như thế?
Trên đời người thực sự thấy chết không sờn dù sao cũng là số rất ít, khó kiếm nhất chính là người chết vì đại nghĩa, có một khắc không sợ hãi cái chết như thế mới thực sự là một mặt chói lọi nhất trong tính người. Không sợ chết cũng chẳng hề đáng để kính nể, đáng kính nể ở chỗ rõ ràng sợ chết nhưng vì nghĩa không thể chùn bước đối mặt cái chết. Thế giới vì có những con người đó nên chẳng khiến người ta tuyệt vọng.
Bạn đang đọc bộ truyện Thái Tử Bụi Đời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thái Tử Bụi Đời, truyện Thái Tử Bụi Đời , đọc truyện Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời chương mới