TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong cuộc sống này, có lúc thấy được ánh mặt trời rực rỡ, cũng có lúc chúng ta nhìn thấy những góc khuất âm u.
Khi chúng ta đứng dưới ánh mặt trời để tắm nắng, đâu biết rằng ở góc tối âm u nào đó, rất nhiều người đang vì sự sống còn của mình mà cố gắng, ánh sáng chưa từng chiếu đến những nơi đó, họ bị mọi người quên lãng, họ khát vọng ánh sáng của mặt trời.
Mỗi người trên thế giới này đa phần đều vì bản thân họ mà sống, lại có những người, chỉ sống vì người khác.
Họ không cần sự báo đáp của bất cứ ai, chỉ luôn yên lặng hy sinh, vì trách nhiệm trên vai mà không quan tâm tới bản thân họ, ngày qua ngày, khi hao hết cuộc sống của mình trong việc hy sinh thầm lặng này, họ trở thành tro tàn.
Lão viện trưởng chính là người như vậy.
Ông không cảm thấy bản thân ông vĩ đại, tính tình ông không tốt, thích hút thuốc uống rượu, còn rất thích lớn tiếng la mắng người khác, ông có vô vàn khuyết điểm mà những người bình thường hay mắc phải, thế nhưng có một điểm mà bất kỳ ai cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, đó chính là sự yêu mến của ông đối bọn nhỏ. Vì những đứa trẻ của phúc lợi viện, ông không lập gia đình, cũng không có con cái, ông thường nói, nếu ông cưới vợ, thì chính là đang làm hại đời con gái của người ta, nếu có con cái, thì càng làm hại con cái.
Cuộc đời của ông cũng không dư dả tiền bạc, vì mỗi một đồng tiền ông có đều dùng cho việc của phúc lợi viện, thân thể ngày càng xuống dốc, thế nhưng ông vẫn luôn cố gắng duy trì công việc này.
Một người thật sự vĩ đại, sẽ không bao giờ cảm thấy mình vĩ đại, người đó chỉ luôn cảm thấy mình đang làm chuyện nên làm, vậy thôi.
Màn đêm dần dần buông xuống, trong nhà gỗ nhỏ của lão viện trưởng, Diệp Hoan và mọi người vội vàng bày biện những món ăn phong phú lên bàn, Hầu Tử mở nắp một bình Ngũ Lương Dịch, Kiều Mộc thì đang ở trong bếp nấu món ăn cuối cùng.
Sau khi lão viện trưởng khóc xong, cảm xúc cũng đã ổn định, ngồi trên ghế, hỏi: "Mấy đứa nhóc trong viện..."
Advertisement
Diệp Hoan cười nói tiếp: "Đã sắp xếp xong xuôi, con nhờ người đi mua thịt, hơn 10 con gà, còn mua cá và trứng gà, mướn một đầu bếp trong chợ về nấu cơm cho bọn nhỏ, chúng nó đang trong tuổi lớn, ăn nhiều thịt cũng không có vấn đề gì."
Lão viện trưởng chậm rãi gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lúc trước muốn cho tụi nhỏ có bữa ăn ngon chỉ có thể vào lúc ngày lễ hoặc tết, hôm nay coi như ăn tết."
Diệp Hoan cười nói: "Lão viện trưởng, quan niệm này của người bây giờ phải thay đổi rồi, sau này, mỗi bữa ăn của bọn nhỏ đều sẽ như vậy, ngày nào cũng có cá có thịt, người đừng quên, con bây giờ không thiếu tiền."
Lão viện trưởng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, con hiện tại không thiếu tiền... Có câu châm ngôn thế này, nghèo sinh gian kế, phú trường lương tâm, tên nhóc con có tiền rồi, lương tâm rốt cục được chó nhả ra, thật tốt."
Diệp Hoan không vui: "Người nói gì thế, con đây cho dù là lúc nghèo khó thì lương tâm cũng đâu có bị chó ăn đâu....
Lão viện trưởng cười ha ha, vỗ vai Diệp Hoan nói: "Đây là khen con đó!"
"Có ai khen người khác như người không? Thà không khen còn hơn."
Advertisement
Lão viện trưởng quay đầu, nhìn thấy dáng cười của Trương Tam, có chút đau lòng lắc đầu: "Trương Tam, mỗi lần nhìn con lòng của ông đều cảm thấy buồn, con nói xem bao nhiêu năm qua con lớn lên thế nào? Lúc nhỏ lén lút, lớn lên vẫn lén lút như cũ, sau này sao có thể tìm vợ đây..."
Trương Tam liên tục gật đầu: "Lớn lên không tốt, con biết sai, con đang cố gắng kiểm điểm..."
Nhìn Diệp Hoan, Trương Tam nói tiếp: "Hoan Ca nói, sẽ cho con tiền để đi qua Hàn Quốc để phẫu thuật toàn thân, cố gắng chỉnh lại thành bộ dáng người thích nhất..."
Lão viện trưởng tỏ vẻ yên lòng: "Tốt tốt tốt, con nhất định phải chỉnh thành bộ dáng mà ai cũng thích, đừng có chỉnh thành khuôn mặt bánh nướng của Hàn Quốc, nó còn tệ hơn bộ dạng lén lút bây giờ của con."
Quay đầu lại nhìn Diệp Hoan, lão viện trưởng quan tâm hỏi: "Con thì sao? Bao cắt chưa?"
Diệp Hoan nịnh nọt cười: "Nhị đệ nói, nó thích như cũ, hơn nữa bây giờ vẫn còn cần giữ ấm..."
"..."
"..."
Mọi người một bên uống rượu một bên nói cười vui cùng vô cùng.
Tâm trạng của lão viện trưởng hôm nay rất tốt, trách nhiệm nặng hơn ngàn cân nhiều năm qua ông gánh trên vai giờ đây có thể đặt xuống, cả người nhẹ nhõm hẳn, vì hơn 100 đứa trẻ trong phúc lợi viện, cả đời hắn luôn phải lo cái này lo cái kia, hôm nay rốt cục có thể thoải mái uống rượu mà lòng không lo lắng.
Ngửa đầu uống cạn một chén rượu, lão viện trưởng nói: "Rượu ngon, rượu ngon! Loại rượu Ngũ Lương Dịch ông đã lâu không được uống, lúc trước nếu mua một bình rượu thì ngày mai chỉ có thể nhịn đói..."
Diệp Hoan cười nói: "Lão viện trưởng, về sau nguời có thể uống thoải mái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu ngài uống chán rượu trong nước thì con sẽ mua rượu ngoại cho người uống, như Volka, Bordeaux, Chateau Lafite, Heidsiek,.. người muốn loại nào thì sẽ có loại đó."
Hầu Tử đứng ở một bên nói: "Đúng, nếu người lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn năng lực, con sẽ tìm cho người hai mỹ nữ, người muốn làm gì thì làm..."
Lão viện trưởng lấy chiếc đũa gõ lên đầu Hầu Tử một cái thật mạnh, cười mắng: "Ranh con, dám trêu đến đầu của ông, có phải là gần đây thiếu đòn?"
Bạn đang đọc bộ truyện Thái Tử Bụi Đời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thái Tử Bụi Đời, truyện Thái Tử Bụi Đời , đọc truyện Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời full , Thái Tử Bụi Đời chương mới