Khổ nhục kế, tức là cố ý tổn thương bản thân mình để lừa lấy sự tín nhiệm của quân địch.
Cao thêm một bậc, tự mình tổn thương chính bản thân mình, lừa bịp người khác, từ đó đạt được mục tiêu đã định sẵn.
1. Khổ hình
Mạch Ca đi ra từ Cần Chính điện, khi đi qua Hi Vũ các, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai không dứt.
Tiếng hét thảm thương tê tâm liệt phế như nghẹn ở cổ, nàng không khỏi dừng
bước chân. "Tử Quyên, rốt cuộc là có chuyện gì? Tiếng hét này sao lại
thê thảm không đành lòng vậy?"
"Còn thế nào nữa ạ?" Tử Quyên thở dài: "Dù sao cũng là Trần Quý nhân trừng trị cung nhân thôi."
Trần Quý nhân vào cung qua lần tuyển tú này, vì nàng ta được Tuyên Phi che
chở nên tác oai tác quái ở trong cung. Mà Tuyên Phi ngoại trừ phân vị
cao nhất chỉ sau Hoàng hậu, còn là biểu muội của Hoàng thượng, hiện giờ
lại đang mang thai, tất nhiên là vô cùng tôn quý.
Mạch Ca quát
cung nhân ngăn cản, xông vào sân, chỉ thấy một cảnh tượng làm người run
rẩy. Một tiểu thái giám mảnh khảnh bị trói trên ghế, áo đã bị lột bỏ,
trên lưng bị dây mây đánh đến mức người toàn là máu. Dây mây đã được
ngâm qua nước muối, mỗi một cái đánh xuống là một lần máu chảy đầm đìa
khiến người ta đau tận xương cốt.
Mạch Ca cảm thấy không đành lòng.
Tiểu thái giám kia tên là Tiểu An Tử, là người quen cũ của Mạch Ca, cũng coi như là cùng một lứa với nàng. Lúc trước khi nàng hầu hạ ở ngự tiền,
Tiểu An Tử cũng là cung nhân của Cần Chính điện. Hắn là đồ đệ của Tổng
quản thái giám Lý Hỉ, làm người thành thật, an phận thủ thường, làm việc cần cù chăm chỉ, rất được Lý Hỉ khen ngợi.
Sao hắn lại chọc giận đến Trần Quý nhân chứ?
Nàng cố nén thương hại, hỏi: "Không biết tại sao Trần Quý nhân trách phạt hắn?"
Trần Quý nhân thấy Mạch Ca, chỉ nhàn nhạt hành lễ phúc thân. Xưa nay Tuyên
Phi và Mạch Ca không hợp, tất nhiên Trần Quý nhân hiểu phải phân rõ giới hạn.
"Thiếp thân là chủ tử, có quyền lực và trách nhiệm phạt hạ
nhân, hay là Thần Tần tỷ tỷ cũng muốn quản?" Nàng ta lại nhìn Tiểu An
Tử, phẫn nộ nói: "Hắn dám trộm châu thoa của thiếp thân, dựa theo cung
quy, đáng lý nên đánh trượng đến chết."
Lúc này Mạch Ca mới chú ý tới, trong tay cung nữ của Trần Quý nhân đang cầm một cây trâm lục
tuyết ngậm hương. Cây trâm này cũng không quá quý giá, ở hậu cung này
cũng không lọt mắt ai, nhưng vì sao Tiểu An Tử trộm nó chứ?
Nàng hiểu tính cách của Tiểu An Tử, hắn tuyệt đối không phải người ăn cắp.
Lúc này, Lý Hỉ cũng tới Vĩnh Phúc cung, vội vàng quỳ xuống trước Trần Quý
nhân, khóc lóc: "Xin Trần tiểu chủ tha mạng! Khẩn cầu tiểu chủ nể mặt
lão nô, bỏ qua cho hắn đi! Tiểu An Tử nhất định là nhất thời hồ đồ,
tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
Mạch Ca cũng nói: "Nói thế nào
Tiểu An Tử cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, Trần Quý nhân cũng phải
cho bệ hạ chút mặt mũi chứ?"
Đã nói đến nước này, cuối cùng Trần
Quý nhân cũng nhả ra, căm giận nói: "Thôi, lần này bổn cung tạm tha cho
ngươi, nếu còn có lần sau, bổn cung quyết không tha!"
Lý Hỉ bảo
thái giám bên người đỡ Tiểu An Tử dậy, nhưng cuối cùng cũng không thể về Cần Chính điện được, không có cung nào cần cung nhân ăn cắp.
Mạch Ca thở dài một tiếng: "Tốt xấu gì hắn cũng là người quen cũ của ta, đỡ hắn đến Thần Lam hiên đi!"
2. Gặp lén
Đến đêm khuya, ngự y mới ra khỏi phòng Tiểu An Tử.
Vết thương của hắn rất nặng, nếu không có Mạch Ca giúp đỡ, một nô tài như
hắn chắc chắn phải chết. Hắn cảm kích không ngừng dập đầu, Mạch Ca bảo
hắn nghỉ ngơi cho khỏe, đừng động vào miệng vết thương.
Đợi mọi
người rời đi, Thần Lam hiên yên tĩnh lại. Đến khi ánh nến các phòng tắt
đi, Tiểu An Tử lại khoác áo ngoài, vẽ mày rậm, chịu đựng đau đớn bước
từng bước đi đến Ngự Hoa viên.
Dưới ngọn núi giả được cây cối che phủ, lúc này có một nữ tử đang đứng, trông thấy Tiểu An Tử tới thì đột
nhiên nhào vào ngực hắn.
Nữ tử này không ai khác, lại là cung nữ Hoa Nhan bên cạnh Tuyên Phi.
Nàng ta vừa móc từ trong ngực ra một lọ thuốc, vừa khụt khịt nói: "Đây là
kim sang dược ta trộm được, ngươi cũng thật là ngốc, chẳng qua ta chỉ
nói đùa thôi, ngươi lại vì muốn chứng minh mình là nam nhân, bèn đi trộm cây trâm kia. Ngươi bị đánh thành như vậy, có biết ta đau lòng thế nào
không?"
Tiểu An Tử ôm chặt lấy nàng ta, cười nói: "Chỉ cần là vì nàng, chút đau đớn này có tính là gì?"
Có lẽ là Hoa Nhan đụng phải vết thương của hắn, hắn bị đau tới xuýt xoa.
Nhưng hắn không hề để ý, nắm chặt lấy tay nàng ta, trịnh trọng nhìn vào
mắt nàng ta: "Ta muốn nói cho nàng biết, tuy rằng thân thể ta có khiếm
khuyết nhưng trái tim hoàn chỉnh. Ta cũng là một nam nhân đội trời đạp
đất!"
"Đồ ngốc ngươi! Ta đều biết cả..."
Nàng ta chậm rãi
quay đầu, xấu hổ đến mức đỏ hồng hai má, ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Qua
hồi lâu, hai người mới không nỡ mà tách ra.
"Hoa Nhan, nàng nhất định phải chờ ta, được không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop
"Ừ, chỉ là hiện giờ ngươi ở chỗ Thần Tần, đối địch với nương nương nhà ta.
Sau này hai người chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt."
"Ừ, ta hiểu rõ."
Tiểu An Tử lại lấy một chiếc vòng tay bình thường ra từ trong tay áo: "Hoa
Nhan, đây là di vật nương ta để lại, tuy rằng không đáng tiền nhưng cũng là một phần tưởng niệm, ta muốn tặng nó cho nàng."
"Vật này quá
quý trọng..." Hoa Nhan không chịu nhận, nhưng nhìn ánh mắt nóng rực của
hắn, cuối cùng vẫn cầm lấy: "Tiểu An Tử, cảm ơn ngươi!"
Hai người lại nói vài lời, thấy trời không còn sớm, cuối cùng lưu luyến từ biệt.
Hoa Nhan nhìn hắn rời đi, lại nhìn vòng tay, sau đó mới rời đi trong bóng tối bao phủ.
3. Cổ độc
Sở dĩ Mạch Ca cứu Tiểu An Tử cũng là báo ơn cứu mạng của hắn năm đó.
Lúc trước nàng mới vào Cần Chính điện hầu hạ, cung nhân khác đều bắt nạt
nàng mới tới, chỉ có Tiểu An tử là thật lòng thật dạ giúp đỡ nàng. Khi
đó, Tiểu An Tử như huynh trưởng, dạy nàng cung quy hầu hạ ngự tiền.
Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, thương thế của Tiểu An Tử đã khỏi hẳn.
Mạch Ca giữ hắn lại Thần Lam hiên, hắn cũng vô cùng tận tâm hoàn thành
nhiệm vụ.
Qua mấy ngày sau, Mạch Ca vô duyên vô cớ bệnh nặng, làn da nhanh chóng khô nhăn già nua, tóc dần hoa râm, mới chỉ có mấy ngày
mà như một bà lão.
Đám ngự y Thượng Dược cục vây quanh trước
giường, tất cả đều bó tay hết cách. Ngay cả Thái y lệnh Vương Trì cũng
liên tục lắc đầu, chỉ nói đây là trúng cổ độc Miêu Cương, nhưng là cổ gì thì lại không biết.
Vương Trì chỉ kê một phương thuốc điều dưỡng khí huyết để xem công hiệu thế nào.
Già nua sau mấy ngày, Mạch Ca cũng chưa từng nghe thấy. Nàng từng đọc kỹ
độc tịch nhưng một chút manh mối cũng không có. Vuốt nếp nhăn trên mặt,
tay nàng cũng run nhè nhẹ.
Tuy nói lấy sắc hầu quân không phải cách hay nhưng mất đi dung mạo chính là điều kiêng kị nhất ở hậu cung.
Bệ hạ hắn... Có tuyệt tình như vậy không?
Hoàng thượng năm lần bảy lượt đến thăm nhưng đều bị Mạch Ca lấy cớ sợ quấy
nhiễu thánh giá để từ chối gặp mặt. Nhưng Hoàng thượng lại trực tiếp kéo màn ra, bước nhanh về phía giường. Hắn nâng mặt Mạch Ca, nhẹ nhàng hôn
một nụ hôn lên trán nàng, thâm tình nói: "Đồ ngốc, có ai không già đi,
cho dù nàng già thật, trong lòng ta nàng cũng là đẹp nhất."
Mấy ngày sau, Hoàng thượng không chỉ bầu bạn bên cạnh, còn tự bưng chén thuốc đút từng muỗng cho nàng.
Nhưng khi mọi người ở đây cho rằng dấu hiệu bệnh chỉ là già đi, mạch tượng
của Mạch Ca lại càng thêm mỏng manh, thọ mệnh của nàng chỉ còn có mấy
ngày.
Càng khiến người ta kinh ngạc đấy là Tuyên Phi dẫn cung nữ
đi vào Thần Lam hiên, còn nói tìm được hung thủ hạ cổ, chính là Tiểu An
Tử.
Khi cung nhân bắt lấy Tiểu An Tử, ấy vậy mà hắn bị người ta hạ độc câm. Hắn chỉ một một mực lắc đầu, miệng phát ra tiếng ô ô.
Nhưng không ai tin hắn, tất cả mọi người đều coi hắn là kẻ ác.
Mà Hoa Nhan từng cùng hắn thề ước dưới trăng kia lại thay đổi thành một
người khác, chỉ vào hắn, giận dữ nói: "Tên thái giám này không màng Thần tiểu chủ cứu hắn, lấy oán trả ơn. Nương nương nhà ta vừa nghe nói Thần
tiểu chủ bị người hạ độc, vội vàng phái người tra rõ chuyện này. Cuối
cùng phát hiện tên thái giám này vốn là người Miêu Cương, còn lục soát
ra rất nhiều cổ trùng từ căn phòng hắn từng ở."
Ngự y vội vàng cầm cổ trùng đi so sánh, lại phát hiện đều không phải cổ trùng Thần Tần trúng phải.
Hoa Nhan tiếp tục nói: "Hơn nữa, sở dĩ hắn phải tới Thần Lam hiên hạ độc, tất cả đều là khổ nhục kế của Trần Quý nhân."
"Lần trước Trần Quý nhân phát sinh tranh cãi với Thần chủ tử, vì thế ngày đó bèn cố ý đánh đòn thái giám này, thật ra là để Thần chủ tử sinh lòng
thương hại, để hắn thuận lợi tiến vào Thần Lam hiên, âm thầm hạ cổ."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
4. Giả điên
Rất nhanh cung nhân đã mang Trần Quý nhân tới, nhưng nàng ta chỉ một mực
quỳ trên mặt đất, gào khóc: "Hoàng thượng biết rõ, thiếp thân không dùng khổ nhục kế, càng không sai hắn hạ cổ Thần Tần! Đến cổ kia là gì thiếp
thân cũng không biết!"
Nàng ta khóc đến mức lớp trang điểm trôi
hết, nhưng Tuyên Phi lại không buông tha mà thẳng thừng buộc tội nàng
ta: "Ngươi nói ngươi không biết, nhưng trùng hợp sau khi thái giám này
đến Thần Lam hiên, Thần Tần lập tức có chuyện, không phải ngươi sai phái thì là ai?"
Trần Quý nhân vừa nghe thì sợ tới hoang mang, túm
chặt góc áo Tuyên Phi: "Tuyên Phi nương nương, thiếp thân thật sự bị
oan, thiếp thân không hề có liên quan gì với nô tài này."
Thấy
không có hi vọng với Tuyên Phi, nàng ta quỳ tiến từng bước về phía Hoàng thượng, than thở khóc lóc: "Hoàng thượng, thiếp thân không thù không
oán với Thần Tần, việc gì thiếp thân phải làm như vậy?"
Hoàng
thượng đâu thèm nghe lý do của nàng ta, vừa nghe là nàng ta làm hại Mạch Ca, trong căn giận dữ đã vội sai người áp giải nàng ta đến Dịch đình.
Đúng lúc này, một tiếng "Chậm đã" thanh thúy vang lên từ ngoài cửa cung.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!