Thay xà đổi cột tức là mánh khóe giở trò, lấy giả làm thật.
Cao hơn một bậc, âm thầm thay đổi bản chất của sự vật, để đạt được mục đích lừa dối.
1. Ân điển
Ngày mười bốn tháng chín, trong Hàm Phúc cung vô cùng náo nhiệt. Những chiếc đèn lồng hình lục giác dưới mái hiên như từng viên mã não đỏ rực loé
lên, cả sân được chiếu sáng như ban ngày. Cung nhân ngắt mấy cành hoa
quế cắm vào trong bình lưu ly, hương thơm nhè nhẹ khuếch tán khắp nơi,
trong mắt mọi người đều có nụ cười say đắm.
Tử Quyên bị Mạch Ca
sai đi Phượng Nghi cung tặng huân hương vừa chế ra cho Hoàng hậu, lúc
vừa về lại điện đã bị không khí vui mừng trước mắt làm cho thích thú,
khi còn đang ngơ ngác, Tiểu Nguyên đã bưng một tô mì trường thọ nóng hôi hổi đến trước mặt nàng, há miệng cười khanh khách nói: "Đây là mì
trường thọ nương nương tự tay xuống bếp làm cho tỷ đó, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"
"Nương nương?" Tử Quyên bất ngờ, cảm động rơi nước mắt: "Người... người còn nhớ rõ sao?"
Mạch Ca đứng bên cạnh Đại Hoàng tử, nhoẻn miệng cười: "Ngươi là người mà ta
tín nhiệm nhất, sinh nhật của người ta đương nhiên nhớ rõ, đừng khóc
nữa, mì lạnh ăn sẽ không ngon."
Đợi Tử Quyên ăn xong, Mạch Ca lấy ra một bộ diêu hồng ngọc song loan điểm thuý cài vào tóc nàng. Mới đầu
nàng không chịu nhận, Mạch Ca giữ tay nàng lại, cảm kích nói: "Mấy năm
nay đều may là có ngươi, nên ta mới có thể đi tới hôm nay."
Như
vậy, Tử Quyên mới chịu quỳ xuống tạ ơn ban thưởng. Nhưng mà hình như
trong lòng nàng có tâm sự, ánh mắt lơ đễnh không nhìn cố định một chỗ.
Mạch Ca vội vàng hỏi nàng làm sao vậy, một hồi sau nàng mới quỳ xuống
nghiêm túc cầu xin: "Nô tì muốn xin nương nương một ân điển."
Mạch Ca đương nhiên không từ chối.
Nàng đánh bạo nói: "Nô tì có một muội muội, cùng ngày sinh nhật với nô tì.
Nô tì có nương nương quan tâm, nhưng muội ấy không có ai làm bạn, bơ vơ
không nơi nương tựa ở ngoài cung. Nô tì muốn xin nương nương thay muội
ấy tìm một mối hôn sự, tìm một phu quân, cho muội ấy hưởng vinh hoa phú
quý, trăm tuổi vô lo."
Mạch Ca đỡ nàng đứng dậy, gật đầu: "Ngày
mai, ta lập tức cho người chọn một thiếu gia nhà Viên ngoại, ban thêm
năm trăm lượng bạc làm của hồi môn, để muội muội của ngươi được gả đi vẻ vang." Dừng một lát, Mạch Ca nắm lấy tay nàng: "Chắc đã lâu rồi chưa
gặp nhau phải không, ngày mai sẽ cho ngươi xuất cung để đoàn tụ với nàng ấy một ngày."
Tử Quyên nghe xong, vội vã quỳ xuống khấu đầu ba
cái thật vang: "Nô tì tạ nương nương ban ân, nô tì nguyện cả đời này đi
theo người, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."
Mạch Ca bảo
nàng nhanh chóng đi lấy đồ bỏ vào tay nãi, vậy mà nàng lại chạy sang bận rộn chuẩn bị y phục, trang sức cho yến tiệc mùa thu ngày mai, tận tâm
tận lực.
"Ngươi đi rồi, Hàm Phúc cung này đâu phải không còn cung nhân đâu chứ?" Mạch Ca cười một cách bất đắc dĩ.
"Bọn họ tay chân vụng về, nô tì vẫn không yên tâm được. Huống chi ngày mai
là yến tiệc mùa thu, mỗi năm chỉ có một lần, ngày quan trọng như vậy mà
nô tì không thể ở bên người, tất nhiên là phải chuẩn bị trước."
Mạch Ca nhìn nàng, trong lòng có chút ấm áp. Mấy năm nay kiên trì nhẫn nại,
nếu không phải có nàng ấy ở bên cạnh thì giờ này làm gì có Thần Quý tần.
2. Thu yến
Bây giờ đã là cuối thu, ánh mặt trời chiếu xuống Ngự Hoa viên bao phủ những khóm hoa bằng một màu vàng lộng lẫy, hoa cúc dày đặc tựa như lớp phấn
phủ, gió mơn man nhẹ nhàng, hương hoa vương vấn đầu mũi, che lấp hết tầm mắt của chúng tần phi.
Mỗi năm Hoàng hậu đều sẽ chọn một ngày tổ chức thu yến, mời các phi tần đến ngắm hoa cúc. Trong ngày hôm đó, các
phi tần đấu nhau không chỉ còn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, mà còn dựa
vào tài thi thơ. Các phi tần tham gia không thể không trang điểm tỉ mỉ,
từ trên xuống dưới khó che được mấy phần tâm tư.
Điểm quan trọng
nhất, thu yến có một thông lệ, nếu ai là người chiến thắng, đêm đó Hoàng hậu sẽ sắp xếp cho người đó đến chỗ Hoàng thượng thị tẩm.
Cơ hội tốt như vậy, nữ nhân trong hậu cung chắc chắn sẽ dốc sức tranh đấu.
Mạch Ca được thị tẩm không ít, càng không quan tâm đến chuyện phải đoạt được hạng nhất. Nàng mặc một bộ váy màu xanh ngọc thêu hoa văn mây như ý,
trên đầu cài một bộ diêu vàng có đôi hồ điệp vờn hoa tường vi, trang
điểm nhẹ nhàng, nhìn tự nhiên lại còn xinh đẹp.
Đây là bộ hôm qua Tử Quyên chọn thay nàng, không mất đi thanh lịch, lại vô cùng chững
chạc. Mai Tâm thì ngược lại, nôn nóng thay nàng, đây là tiểu cung nữ Tử
Quyên dẫn tới, tính tình có hơi nóng nảy, nhưng bù lại khá lanh lợi.
Nàng ấy bĩu môi, trong mắt tràn đầy khó hiểu: "Nương nương như vậy thì quá giản dị rồi!"
Mạch Ca không để bụng, chỉ nói: "Tiểu nha đầu như ngươi sau này phải theo Tử Quyên học hỏi nhiều hơn một chút."
Trong Ngự Hoa viên, oanh oanh yến yến, mỗi người mỗi vẻ. Hoàng hậu mặc một bộ váy đỏ rực thêu đuôi phượng màu vàng, đầu đội kim ti bát bảo toàn châu kế [1], dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ, đúng là khí thế của trung cung, dáng dấp của phượng hoàng bay cao.
[1] Kim ti bát bảo toàn châu kế (金丝八宝攒珠髻)
Tuyên Phi đã trở về Phi vị, hôm nay nàng ta thật sự đẹp động lòng người. Nàng ta vốn có vẻ đẹp hơn người, nay lại mặc một chiếc váy hải đường màu đỏ, trên mặt váy dùng chỉ vàng thêu hoa hải đường, làm nàng ta càng xinh
đẹp hơn mọi người.
Chỉ so tướng mạo, không ai bì kịp Tuyên Phi.
Nhưng suy cho cùng nàng ta sinh ra trong nhà võ, tài hoa không bằng mọi
người, các phi tần hạ quyết tâm phải dùng thơ ca để chèn ép nàng ta.
Thời gian ngắm hoa bắt đầu, Hoàng hậu lấy "Cúc mùa thu" là đề bài để mọi người đối thơ, tài văn chương của tần phi rất nổi bật, thao thao bất
tuyệt, Tuyên Phi đứng ở đó nghĩ không ra được mấy câu, rất nhanh đã vào
thế yếu.
Cuối cùng, Tề Uyển nghi lấy sáu bài thơ đánh bại mọi
người, giành vị trí đầu tiên. Sắc đẹp của nàng ta không phải tầm thường, mặc một bộ váy lụa màu xanh da trời thêu trái đào, vẽ cánh hoa lệ đường ở giữa ấn đường, cánh hoa vàng nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết,
từng hành động cử chỉ đều có nét duyên dáng tự nhiên, chỉ kém hơn Tuyên
Phi một chút.
Nàng ta không chỉ thông thạo thi văn, ngoài ra cũng biết cánh đánh đàn, rất có tài văn chương, vừa rồi còn cao ngạo áp chế
uy phong của Tuyên Phi. Tuy trong lòng chúng phi đều đố kị, nhưng vẫn
cười đùa nịnh hót, làm Tề Uyển nghi khá thích thú: "Thiếp thân chỉ là
khoe khoang một chút, khó đến những nơi thanh nhã, là các vị tỷ muội đã
nhường ta."
Tuyên Phi tức đến phát run, muốn rời khỏi. Đi được
một bước rồi dừng lại, cười cười quay đầu nhìn: "Đứng hạng nhất thì sao
nào? Các ngươi phải khiêm tốn lại, tới chỗ Thần Quý tần học cách giữ
thánh tâm mới được. Đừng có tốn quá nhiều tâm tư, mà lại không giữ được
chân Hoàng thượng! Ha ha ha..." Nàng ta cười to, nghênh ngang mà đi.
Lời này vừa phát ra, không ai dám nói nữa.
Hằng năm vào ngày tổ chức yến tiệc mùa thu, tuy người thắng có cơ hội được
thị tẩm, nhưng Hoàng thượng lại để phi tần tự ngủ một mình, bản thân thì thức trắng đêm phê duyệt tấu chương. Tuy chúng phi oán than trong lòng, nhưng không thể nói ra ngoài, trong sáng ngoài tối đều chỉ có thể nuốt
uất ức của mình vào trong bụng.
Tề Uyển nghi túm chặt cổ tay áo, cắn chặt môi, trong mắt dường như có điều không cam lòng, nhưng ngay sau đó lại biến mất.
3. Cháo đào
Đêm đến, Mai Tâm bưng một chén chào đào vừa nấu từ trong phòng bếp nhỏ tới, cười hì hì dâng lên cho Mạch Ca: "Cháo không còn nóng nữa, chủ tử mau
ăn đi."
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop
Mạch Ca gật đầu, nhận lấy chén sứ, từ từ ăn hết cháo đào.
"Dù bọn họ nghĩ đến vỡ đầu, đều sẽ không biết được cách cơ thể chủ tử có hương thơm!"
"Cách gì?" Mai Tâm vừa nói xong, ngoài cửa đã truyền vào giọng của Tử Quyên, thì ra nàng ta đã hồi cung sau khi thăm người thân.
Thấy Tử Quyên trở về, Mai Tâm không nhịn được cảm thấy vui vẻ, níu tay nàng
ta lại, nhiệt tình nói: "Tử Quyên tỷ tỷ đã về rồi, người ta nhớ tỷ muốn
chết! Thật là một ngày không gặp, như cách ba thu!"
Mạch Ca bị sự lanh lợi của nàng ta chọc cười, nhịn không được lấy khăn che miệng cười.
Tử Quyên sững người, sau đó mới giả vờ tức giận: "Đừng như vậy, không hợp
lễ nghi, lỡ bị người bên ngoài nhìn thấy thì sao." Mai Tâm nghe thấy,
lúc này mới chịu buông tay ra, Tử Quyên tiếp tục cười hỏi: "Cách vừa nãy muội nói đó là cái gì?"
Mai Tâm chép miệng, nói: "Hôm nay, Tuyên Phi tức giận vì mình không được đứng hạng nhất, xong cố ý nói các vị
tiểu chủ phải học cách giữ thánh tâm của chủ tử chúng ta, nhưng các nàng ta sao có thể nghĩ đến chủ tử chúng ta có một bảo bối bí mật, đó là
cháo đào."
Mạch Ca phì cười. Đúng rồi, lúc trước nàng có thể từ
cung nữ trở thành nương nương, ngoại trừ tấm chân tình của nàng với
Hoàng thượng, còn có công lao của cháo đào.
Cái gọi là cháo đào,
là đem hoa đào khô nghiền với ít muối, bỏ vào cháo nấu lửa nhỏ, bỏ thêm
hành lá, dầu mè, mật ong hầm nhừ. Chén cháo sẽ có màu đỏ tươi, hương
thơm ngào ngạt. Cô gái nào thường hay ăn, cơ thể sẽ toả ra mùi đào, một
năm bốn mùa, đều có thể làm say lòng người.
Đây là phương thuốc cổ nàng học được, Hoàng thượng rất mê mẩn.
Mai Tâm đắc ý nói: "Người khác ngửi được trên người chủ tử có mùi đào, toàn tưởng dùng hoa đào cho vào nước tắm, bắt chước bừa, kết quả tắm gội hơn nửa năm cũng không có hiệu quả, nào có thể so sánh với chủ tử!"
Tử Quyên cũng cười: "Cái miệng rộng của ngươi, giọng lớn như vậy là muốn cả hoàng cung đều nghe được phải không!"
"Đúng nha." Mai Tâm đột nhiên nhận ra giọng của mình, vội vàng cúi đầu, nhỏ
giọng nói: "Cái này không thể để người khác nghe được, ta đúng thật là
một cái đầu gỗ!"
Mạch Ca lại bị nàng ấy chọc cười, bất đắc dĩ
nói: "Ngươi đúng là vẫn chưa lớn, có ngươi ở đây, mỗi ngày ở Hàm Phúc
cung đều vui như mở tiệc."
Bỗng nhiên Tử Quyên chuyển đề tài,
nghiêm túc nói: "Mai Tâm, nháo thì nháo, nhưng vẫn phải đề phòng người
khác. Nô tì chỉ sợ trong lòng các nàng ấy ghen ghét, chỉ rắp tâm muốn
báo thù nương nương."
Vẻ mặt của Mai Tâm cũng sa sầm theo: "Nô tì nhớ lại, lúc Tề Uyển nghi kia dùng ánh mắt oán hận nhìn nương nương, có khi nào nàng ta..."
Mạch Ca cắt ngang lời hai người: "Đừng đoán mò, nhớ kỹ, đây là ở trong cung, chuyện vô lễ đừng nói."
"Vâng, nô tì biết sai rồi." Mai Tâm cắn cắn đầu lưỡi, cung kính cúi đầu.
Tối nay Hoàng thượng không đến, Mạch Ca bèn chuẩn bị đi nghỉ sớm. Có lẽ Tử
Quyên xuất cung ra thân người thân mệt quá, rất nhiều lần phạm những sai lầm lúc hầu hạ Mạch Ca, không phải chải tóc làm đau Mạch Ca thì cũng là không nhớ trình tự bày biện gương lược.
Mạch Ca hơi chau mày, hỏi: "Ngươi có tâm sự gì sao? Muội muội ngươi có khỏe không?"
Mắt Tử Quyên thoáng hiện lên một chút tự trách, vội cung kính nói: "Muội
muội vô cùng cảm kích ân tình của nương nương. Lúc nãy nô tì nhớ muội
muội, nên mới..." Dừng một chút, nàng ta thầm thì với Mai Tâm: "Vẫn là
nên đổi muội tới hầu hạ nương nương."
Mai Tâm gật gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta lại sinh ra nghi ngờ: "Tử Quyên tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ cứ lạ lạ thế nào thế."
Tử Quyên chọc vào trán nàng ấy một cái: "Muội suy nghĩ bậy bạ gì đó, chẳng lẽ ta là ai khác giả dạng sao? Vậy muội nhìn kỹ mặt ta xem, giống người xấu sao? Chỉ là hôm nay quá mệt, đợi đến ngày mai ta sẽ lại là Tử Quyên tỷ tỷ của muội."
Mai tâm ngượng ngùng chép chép miệng: "Vậy cũng được, Tử Quyên tỷ tỷ mới không phải là người xấu."
4. Gặp rắn
Hôm sau, Tề Uyển nghi được cung nhân đưa về Nhạc Tiêu uyển không sứt mẻ một cọng tóc nào. Nghe nói, sau khi trở về nàng ta đã nhốt mình trong tẩm
điện, khóc lóc rất thương tâm. Mạch Ca sai Tử Quyên tặng Tề Uyển nghi
một ít điểm tâm ngọt, nghe nói nàng ta vô cùng thích ăn, xem như là an
ủi.
Sau khi Tử Quyên đi, Mạch Ca dẫn theo Nguyên Hoà đến Đường Lê cung. Lần trường đệ đệ của Anh Phi chinh chiến ở Lũng Tây, toàn quân
thắng lớn trở về, Hoàng thượng vui mừng, càng sủng ái Anh Phi hơn, không lâu sau đó Anh Phi đã có thai. Mạch Ca vui thay nàng ta, rảnh rỗi thì
đến hỏi thăm, mãi cho đến giữa trưa mới ra khỏi Đường Lê cung.
"Mau nhìn đi, con bướm đó!" Tiểu Nguyên Hoà đi theo hướng đến Ngự Hoa viên,
lập tức bị một con bướm sặc sỡ thu hút, kích động chạy theo tìm. Mạch Ca để cho nó vui vẻ, bước chầm chậm đi theo sau.
Lúc này, chỉ nghe
thấy Nguyên Hoà hét lên một tiếng chói tai, Mạch Ca sợ hãi bước nhanh về phía trước, thấy một con rắn đang đuổi theo Nguyên Hoà, ngay khi nó sắp cắn chân thằng bé, không biết Mạch Ca lấy dũng khí từ đâu, trong nháy
mắt đẩy Nguyên Hoà cùng ngã nhào ra, con rắn quay sang cắn lên chân nàng một cái, nàng ngất đi.
Mai Tâm hoảng sợ đã đi gọi thị vệ, con
rắn bị chém làm hai khúc. Mai Tâm rất sợ, nhưng thấy phía sau núi giả có một bóng trắng lướt qua, lại là Tề Uyển nghi. Nàng ta nghĩ lại mà sợ,
ngẩng đầu lên nhìn lại thì đã không thấy bóng người.
Cung nhân
vội đưa Mạch Ca về tẩm điện, Hoàng thượng biết tin tức tốc chạy đến, hỏi ngự y vết thương thế nào, nhưng Vương Trì nói: "Bệ hạ yên tâm, Quý tần
nương nương chỉ bị sợ quá mức, con rắn kia cũng không phải rắn độc,
nương nương chỉ bị thương ngoài da, vi thần sẽ dùng một chút thuốc mỡ để thoa."
Sắp đến mùa đông, rắn thường sẽ không đến, huống chi cung nhân luôn rải thuốc bột đuổi côn trùng ở Ngự Hoa viên, vậy con rắn này
từ đâu mà đến?
Hắn càng nghĩ càng giận, khớp xương ngón tay bị
bóp lại kêu răng rắc, lại có người dám xuống tay với Mạch Ca và Nguyên
nhi dưới mắt hắn, đúng là không muốn sống nữa rồi. Càng tức lại càng sợ, nếu Mạch nhi thật sự xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng lên, chuẩn bị về Cần Chính điện cho người tra rõ chuyện này, nhưng Tử Quyên nhanh hơn một bước, quỳ xuống nói: "Nương nương sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, nếu thấy Hoàng thượng ở bên chắc chắn sẽ rất vui, mong Hoàng thượng đừng rời đi."
Hoàng thượng nghe
xong, cảm thấy cũng được, bèn gọi người đem tấu chương đến đây, hắn muốn phê duyệt ở Hàm Phúc cung. Bận đến khi tối mịt, Mạch Ca vẫn chưa tỉnh
lại, nhưng hắn phê tấu chương đã rất mệt rồi.
Lúc đó, mùi thơm
của gỗ Tử đàn nhè nhẹ phát ra từ trong lư ngọc, Tử Quyên vén rèm dâng
lên một chung trà: "Hoàng thượng, ngài uống chút trà an thần trước đi,
nếu ngài đã mệt, nô tì đỡ ngài đến thiên điện nghỉ."
"Không được, trẫm muốn ở cạnh Mạch nhi." Hắn uống xong trà lại tiếp tục làm công vụ.
Ngay lúc Tử Quyên định bưng chung trà đã hết đi ra ngoài, trong mắt Hoàng
thượng đã xuất hiện một tia dục vọng, hắn túm lấy tay nàng ta, gọi một
cách thâm tình: "Đây là mùi đào, là Mạch nhi, nàng tỉnh..."
Tử
Quyên bị dọa sợ, ra sức giãy giụa trong lòng ngực hắn: "Hoàng thượng,
ngài nhìn rõ đi, nô tì không phải nương nương!" Nhưng mà, Hoàng thượng
vẫn không màng, xé rách quần áo của nàng ta, hướng về chiếc cổ trắng
ngần ấy.
Mai Tâm cũng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn cúi đầu lui ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!