TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Thâm Cung Kế

Chương 2: Giấu trời qua biển


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Edit: Rine Hiền phi

Beta: Vy Phi

Tiết tử

Giấu trời qua biển, chính là dùng lời bịa đặt và ngụy trang để giấu giếm người khác ý đồ thật sự của mình, lén lút hành động sau lưng.

Cao hơn một bậc, chính là giấu âm mưu quỷ kế vào giữa những hành động công khai, đạt tới mục đích khiến đối phương bất ngờ, ra tay là thắng.

1. Thu lại quyền

Vào trung tuần tháng ba, mặc dù mai vàng đã rụng nhưng không tránh khỏi vẫn còn hơi lạnh. Những chồi non xanh mướt trên cành đã nảy nở, non nớt mơn mởn, còn đọng lại những giọt sương. Tại hoàng cung này, càng tạo thành một cảnh tượng sáng sủa.

Mấy ngày nay, trên dưới hoàng cung đều bận rộn công việc, bởi vì mười sáu tháng ba chính là sinh thần của Nguyên Quý phi.

Hoàng thượng đăng cơ đã được bốn năm, từ khi Hoàng hậu mắc bệnh về trời, vị trí Trung cung vẫn luôn bỏ trống. Nguyên Quý phi và Thục phi đều là Trắc phi năm đó do Thái hậu đích thân chọn khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử. Bây giờ, Nguyên Quý phi là chính nhất phẩm Quý phi, ở tại Phượng Nghi cung, tay nắm quyền lực quản lý lục cung và giữ gìn phượng ấn thay Hoàng hậu, còn Thục phi cũng giữ quyền cùng giải quyết việc lục cung.

Đã là sinh thần của Nguyên Quý phi thì đương nhiên chuyện tổ chức gia yến sẽ rơi vào đầu Thục phi.

Mạch Ca làm cung nữ thiếp thân cũng phải bận trong bận ngoài, nhất là trên phương diện món ăn và điểm tâm, mỗi một loại đều phải kiểm tra vô cùng cẩn thận.

Chớp mắt đã đến mười sáu tháng ba, trong cung giăng đèn kết hoa, sáng trưng giống như một cái mâm ngọc phủ đầy tia sáng nhàn nhạt đang chuyển động dưới ánh trăng.

Đêm nay Nguyên Quý phi mặc một bộ váy lụa Vân Cẩm đỏ thẫm, thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng quý giá, vạt áo hoa sau lưng màu nước xanh biếc, sắc lá xanh tươi, uốn lượn kéo dài không dứt cả chín thước. Trên đầu vấn búi tóc phù dung quy vân, cài thêm trâm hoa hải đường bằng vàng, đính chuỗi ngọc rực rỡ, hiện rõ phong thái phượng hoàng bay lên.

Nàng khoác tay Hoàng thượng chậm rãi đi đến, quả thật đẹp như một đôi trời sinh.

Các cung phi còn lại cũng theo sau đi vào, không có ai mà không phải là dáng vẻ khuynh quốc, dung mạo như hoa như trăng. Cũng phải, tại hậu cung thịnh thế phong hoa này, thứ không thiếu nhất chính là nhan sắc xinh đẹp.

Đợi Hoàng thượng lên tiếng "Bữa tiệc bắt đầu", cung nữ lần lượt dâng lên các loại món ngon do Ti Thiện phòng làm, trông có vẻ cảnh đẹp ý vui. Các phi tần theo thứ tự nâng chén chúc phúc Nguyên Quý phi, Nguyên Quý phi cười đáp lời, bảo cung nữ bên cạnh tặng lại lễ tạ cho các nàng.

Sau đó, tất cả mọi người đắm chìm trong âm thanh đàn sáo, Mạch Ca đứng bên cạnh Thục phi cũng nghe đến say mê.

Bỗng nhiên, dường như Mạch Ca nghe có người nhỏ giọng gọi Thục phi: "Hạ tỷ tỷ, Hạ tỷ tỷ!" Nàng nhìn lại theo tiếng kêu, đúng là bạn chơi cùng thuở nhỏ của Thục phi, tiểu nữ nhi Tô Nguyệt Thấm nhà Binh bộ Thị lang.

Lần gia yến này vốn không cho phép thần nữ cùng đến nhưng bởi vì Tô Nguyệt Thấm là đường muội của Nguyên Quý phi, vì thế Hoàng thượng mới cho nàng ấy vào cung chúc mừng.

Nói đến Tô Nguyệt Thấm, Mạch Ca vô cùng thích nàng. Từ năm tuổi, Mạch Ca đã vào phủ Trấn Quốc công, trở thành thị nữ theo hầu bên cạnh Thục phi Hạ Ngữ Dao. Lúc đó, Hạ Ngữ Dao có rất nhiều tiểu thư chơi cùng nhưng được xưng một tiếng tiểu tỷ muội chỉ có Tô Nguyệt Thấm.

Nàng ấy nhỏ hơn Hạ Ngữ Dao hai tuổi, lại lương thiện đáng yêu, khi biết trong nhà Mạch Ca nghèo túng, hai người thường lén lút đi theo Mạch Ca về nhà, mua rất nhiều đồ ăn cho cha mẹ Mạch Ca. Ba người các nàng cùng nhau lớn lên, mãi đến khi Hạ Ngữ Dao trở thành Trắc phi của Thái tử.

Bây giờ gặp lại nàng, Mạch Ca lập tức nói với Thục phi: "Nương nương mau nhìn kìa, Tô tiểu thư ở ngay bên đó!"

Thục phi ngước mắt, nhìn Tô Nguyệt Thấm ở cách đó không xa, gật đầu cười. Sau đó dặn Mạch Ca: "Nguyệt Thấm thích quan yến[1] hạng nhất nhất, ngươi mau đưa chén trước mặt bản cung qua cho nàng ấy."

[1]Quan yến: tổ yến thượng phẩm thường dùng để tặng cho quan lại.

Mạch Ca nghe lệnh, vui vẻ muốn đi sang chỗ Tô Nguyệt Thấm nhưng vừa đi được nửa bước đã nghe Anh Chiêu nghi ngồi bên phải Thục phi không mặn không nhạt cười ra tiếng.

"Thế nào, ngay trước mặt Nguyên Quý phi mà muốn đi lấy lòng biểu muội của nàng, Thục phi thật đúng là tấm gương của hậu cung đấy!"

Mạch Ca chợt dừng lại, đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Anh Chiêu nghi cẩn thận đánh giá Mạch Ca, hồi lâu mới cười nói: "Đây chính là cung nữ của Thục phi tỷ tỷ đấy à? Muội muội cũng từng nghe bản lãnh của nàng, thật sự là khiến người ta rất yêu thích, có nàng hầu hạ tỷ tỷ, đương nhiên là chiếm được sủng ái không ai sánh bằng rồi. Xem ra ngày nào đó, muội muội cũng phải đi Ti Thiện phòng chọn thêm mấy cung nữ mới được, Ti Thiện phòng này thật đúng là nhiều nhân tài, tỷ tỷ thấy có phải không?"

Lời này của nàng ta là nói Liễu Diệp, từng làm cung nữ ở Ti Thiện phòng, chợt lắc mình biến thành Liễu Mỹ nhân, mặc dù kết cục cuối cùng thê lương nhưng ẩn ý bên trong lại khiến người ta không khỏi ngẫm lại.

Mạch Ca lập tức quỳ xuống trước Thục phi: "Nô tỳ tuyệt đối trung thành với nương nương, không dám có tâm tư gì khác."

Thục phi đỡ Mạch Ca lên, nói với ánh mắt kiên định: "Lòng ngươi thế nào, đương nhiên bản cung hiểu rõ. Thôi được rồi, đặt quan yến xuống bàn đi, đành để sau này mời Nguyệt Thấm đến Dục Tú cung làm khách vậy."

Thục phi vừa mới nói xong, Nguyên Quý phi bên kia đột nhiên kêu to một tiếng, cung nữ bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng: "Nương nương, nương nương!"

Mọi người đều bị âm thanh này thu hút sự chú ý, trên mặt Nguyên Quý phi đột nhiên nổi lên vô số mụn nước, trong suốt như bong bóng, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn. Hoàng thượng lập tức tuyên ngự y tới, sau khi các ngự y bắt mạch thì xác nhận chắc chắn là dị ứng.

Từ nhỏ, Nguyên Quý phi đã dị ứng đậu phộng, lần gia yến này, tất cả món ăn điểm tâm đều đã được Mạch Ca kiểm tra một lượt, nàng tin chắc rằng không có gì khả nghi. Thế nhưng ngự y phát hiện trong món hạt vừng Nguyên Quý phi ăn có trộn lẫn một ít bột đậu phộng, chứng cứ vô cùng xác thực, không còn lời nào giải thích.

Hoàng thượng im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thục phi đang quỳ gối trước mặt - buổi gia yến này là do một tay nàng lo liệu.

Giọng hắn trầm thấp pha chút không tin: "Dao nhi... Có phải nàng làm hay không?"

Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Kế tại truyen35.shop

Trên gương mặt xinh đẹp của Thục phi vương đầy nước mắt, từng giọt óng ánh chầm chậm rơi dọc theo đường nét khuôn mặt, nàng dập đầu một cái với Hoàng Thượng, chậm rãi nói: "Thần thiếp oan uổng, Nguyên tỷ tỷ và thần thiếp không oán không thù, ngày thường cũng là tình như tỷ muội, thử hỏi vì sao thần thiếp lại muốn hãm hại tỷ tỷ chứ? Hơn nữa, cho dù thần thiếp có làm cũng nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại!"

Mạch Ca cũng nóng lòng dập đầu: "Xin Hoàng thượng minh xét, xưa nay nương nương nhà nô tì bản tính đơn thuần, lương thiện, thường ngày cũng không đối địch với ai. Lần gia yến này nhất định là có người cố ý hãm hại, nương nương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì hại người!"

Hoàng thượng nhìn Mạch Ca: "Nương nương nhà ngươi... Cung nữ như ngươi gan cũng lớn quá nhỉ!"

Anh Chiêu nghi cướp lời, cười lạnh: "Ngay cả một nô tỳ mà cũng dám mạnh miệng, từ đó có thể thấy được hành vi của chủ tử như thế nào. Mặc dù sự việc hôm nay đúng thật là có hơi gượng ép nhưng cũng không thể loại trừ nghi ngờ. Lỡ như là cố ý bày ra, vậy chẳng phải là Nguyên Quý phi bị sợ hãi vô ích ư?"

Hoàng thượng suy nghĩ thật lâu mới liếc nhìn Thục phi, lạnh lùng nói: "Thục phi ——"

"Bệ hạ?" Thục phi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Trẫm thấy nguyên nhân của việc này là do nàng làm việc không chu đáo, cho dù không phải lỗi của nàng thì cũng do nàng sơ suất. Nàng vốn mới từ Lãnh cung ra không lâu, trước hết vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt... Còn quyền trợ giúp xử lý sự vụ lục cung thì giao cho Đức phi đi!"

Thục phi hốt hoảng cười cười, thân thể có chút run rẩy nhưng vẫn cung kính cúi người: "Thần thiếp lĩnh chỉ."

2. Lạnh nhạt

Dục Tú cung nhanh chóng trở thành thùng rỗng kêu to, giống như là một Lãnh cung khác.

Mà chuyện Nguyên Quý phi bị dị ứng cuối cùng tra ra được là do một cung nữ mới vào Ti Thiện phòng, không biết sở thích của Nguyên Quý phi cho nên gây ra sai lầm. Mặc dù chân tướng rõ ràng nhưng chuyện Thục phi làm việc sơ suất vẫn bị định tội, không thể đùn đẩy.

Từ khi Thục phi bị thu quyền trợ giúp giải quyết chuyện lục cung, những người trước kia thường đến nịnh bợ đã không còn bước vào nơi này nữa. Mà từ sau ngày đó, thân thể Thục phi động một chút là ngã bệnh, nàng ở Lãnh cung hai năm, sức khỏe vốn đã suy nhược, bây giờ bị hãm hại, tích tụ uất ức, thường xuyên ho ra máu.

Trấn Quốc Công phu nhân sợ nữ nhi chịu ấm ức, đưa thị nữ Linh Lung của mình vào cung để chăm sóc Thục phi tốt hơn.

Thế nhưng bệnh tình của Thục phi lại không thấy chuyển biến tốt đẹp, mỗi lần chứng kiến, Mạch Ca đều đau lòng không ngớt, lại không có biện pháp nào.

"Ngươi đừng quá áy náy, số mệnh bản cung đã như thế, chẳng trách được." Thục phi giữ tay của nàng, mái tóc đen xõa sau lưng. Dưới ánh trăng, mày như trăng khuyết, mắt sáng như sao, giọng nói dịu dàng như tiên nhạc mang theo vài phần trấn an: "Bổn cung biết ngươi hằng đêm đọc sách thuốc, muốn trị hết bệnh cho bổn cung. Bổn cung còn không hiểu ngươi à? Thuở nhỏ, bảo ngươi đi học cùng ta, ngươi vừa xem được mấy chữ đã ngủ gà ngủ gật, bây giờ ngươi cũng đừng quá gắng sức."

"Là nô tỳ ngu dốt, năm ngoái chỉ lo học tập độc dược, không có khả năng am hiểu y thuật." Mạch Ca tự trách quỳ xuống, trong ánh mắt đều là ảo não.

Thục phi hơi cúi người, dịu dàng đỡ nàng dậy: "Ngươi yên tâm, mẫu thân bổn cung đã tìm một ngự y, thân thể bổn cung sẽ chuyển biến tốt lên thôi."

Linh Lung ở một bên cũng xen vào: "Mạch Ca, ngươi đừng quá lo lắng, ngự y mà phu nhân tìm đến đương nhiên là người giỏi nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nương nương nói cho ta biết ngươi chính là Lạc Mai, vậy thì phu nhân cũng không cần lo lắng cung nữ sẽ hầu hạ nương nương không chu đáo."

Thục phi nói nhỏ: "Thân phận của Mạch Ca tuyệt đối không thể để cho người ta nắm thóp, nhất định phải cẩn thận."

Linh Lung gật đầu đáp: "Nô tỳ hiểu ạ, để tránh người khác sinh nghi thì cứ làm theo lời phu nhân nói, sau này nô tỳ phụ trách hầu hạ sinh hoạt ngày thường của nương nương, Mạch Ca lo liệu những việc khác." Nàng ta thoáng dừng lại, nhìn về phía Mạch Ca: "Mạch Ca, ngươi tuyệt đối đừng lo nghĩ lung tung, phu nhân không biết thân phận của ngươi, vì thế đều vô cùng cảnh giác với những cung nữ trong điện, đây cũng là suy nghĩ cho an toàn của nương nương mà thôi."

Mạch Ca gật gật đầu: "Hành động lần này của phu nhân rất đúng, tất nhiên Mạch Ca hiểu được."

Khi đang nói chuyện, Thục phi chợt cười chua xót: "Dù nương suy nghĩ chu đáo thì thế nào, hiện tại ta cũng không lọt được vào mắt Hoàng thượng, thân thể này tốt lên thì có ích gì..."

Nước mắt nàng không ngăn được rơi xuống, hai con ngươi tràn đầy tình cảm mang theo đau xót khó nén, khiến người ta vô cùng thương tiếc.

Trong đêm, Mạch Ca dọn dẹp giấy viết chữ của Thục phi trên bàn sách trong tẩm điện, dọn đến tờ cuối cùng thì trông thấy trên mặt giấy toàn là vết máu đỏ tươi. Chỉ một cái nhìn này mà nước mắt nàng lập tức rơi xuống.

Đây mà là thơ từ cái gì? Rõ ràng chính là những lời từ máu và nước mắt, khiến người ta không đành lòng đọc.

Ngọc lạnh hương tan tiếng sáo trong đêm. Rót rượu độc uống, gắng nở nụ cười. Nhớ sương tuyết cùng chàng nấu rượu. Không sợ sinh tử, nói lời tình ái.

Ai nói tình đầu vĩnh viễn không phụ. Nâng chén kính nguyệt, bóng nghiêng cô độc. Ta gửi nhân gian cả cuộc đời, tiếc thương ước định xưa, dùng máu viết chữ.

Làm sao Mạch Ca có thể không hiểu, tình ý nóng bỏng của Thục phi dành cho Hoàng thượng vô cùng rõ ràng. Từ nhỏ nàng đã làm bạn bên cạnh Thục phi, dù là một ánh mắt thoáng qua của nàng ấy, Mạch Ca cũng có thể cảm giác được.

Mạch Ca vẫn nhớ rõ, lúc Thục phi vừa được phong làm Trắc phi của Thái tử, giữa đôi lông mày nàng ấy tràn ra ý cười sáng lạn còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa xuân tháng ba.

Cho dù qua lâu như vậy nhưng Mạch Ca vẫn nhớ rất rõ ràng. Thục phi là một nữ tử vô cùng thâm tình, chỉ cần nàng ấy nhận định người nào đó thì cho dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ cả đời.

Mạch Ca cất giấy viết chữ vào, nhẹ giọng hỏi Linh Lung: "Ngươi nói xem, chuyện Nguyên Quý phi bị dị ứng rốt cuộc là do ai hãm hại?"

"Ngươi không biết sao? Người biết chuyện trong cung đều truyền nhau rồi." Linh Lung lại gần, cũng nhỏ giọng: "Là Nguyên Quý phi tự bày khổ nhục kế."

Theo lời nói của nàng vừa thốt ra, nắm tay Mạch Ca vô thức siết chặt hơn chút nữa.

3. Biến cố

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thâm Cung Kế, truyện Thâm Cung Kế , đọc truyện Thâm Cung Kế full , Thâm Cung Kế full , Thâm Cung Kế chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top