Câu mà Tô Chi nói với Lục Úc chính là câu này, rất thẳng thắn, cũng rất lãng mạn.
Lục Úc cũng thật sự bị câu của cô tán đổ rồi, nụ cười trên khoé miệng của anh không thể giấu được.
Fans đều đang gào thét trước màn hình.
“Nói cái gì thế? Rất muốn biết lời gì khiến cho Úc Úc bị trêu ghẹo đến vậy.”
“Mọi người đều là người một nhà, hai người nói thầm, không thú vị lắm, hừ hừ.”
“Đoán chừng là câu gì đó rất lãng mạn chăng?”
“Có quá nhiều lãng mạn, tôi cũng muốn học.”
“Đạo diễn nhanh ra đây nào, tôi muốn biết bọn họ nói gì?”
Đạo diễn được gọi đến cũng không biết Tô Chi nói gì, hai người họ nói chuyện cũng không đeo tai nghe, âm thanh nhỏ như thế, căn bản không thể nghe được.
Chỉ có điều câu này có thể coi như một điểm bí ẩn thu hút sự tò mò của cư dân mạng.
Đạo diễn nghĩ vẩn vơ.
Cả hai về đến nhà, đầu tiên thả con cá vào trong ao, mua một ít mồi câu bên tổ chương trình cho bọn chúng ăn.
“Lục Úc, anh nói đúng, con cá béo này thực sự rất ham ăn, anh xem, nó dám bơi lên mặt nước.”
Lúc Tô Cho cho mồi câu, con cá béo xông lên đầu tiên để ăn, bị người ta bắt đi vẫn không có một chút cảnh giác.
“Cái con quỷ này đúng là quá táo bạo.”
Lục Úc cũng tiện tay lấy một ít mồi câu rồi ném vào, sau khi cá béo ăn xong bên kia lại bơi đến đây ăn.
“Em xem nó vẫn đang ăn nhỉ? Nó béo thế kia, hay chúng ta dùng để nấu canh đi?”
Tô Chi đang nhìn con cá béo, cảm thấy ý kiến này rất hay.
“Được, hẳn là rất có dinh dưỡng.”
Hai người tính toán, quyết định không có việc gì làm thì có thể làm chút canh cá.
Cũng không biết có phải cá béo hiểu lời của bọn họ hay không mà ăn no rồi vội lặn xuống nước.
Còn khá thú vị.
“Cá béo: Còn muốn ăn tôi, tôi chạy lẹ.”
“Cá béo: Tôi không phải cá béo, tôi chỉ ăn nhiều mà thôi.”
“Ha ha ha, cá béo bày tỏ, tôi không muốn bị gọi cá béo.”
Cư dân mạng mang cá béo ra nói đùa.
Buổi tối cả hai nấu cơm, bốn món ăn một món canh, đầy đủ sắc hương vị, cái kiểu cách màn hình cũng có thể ngửi thấy hương thơm.
Fans của Tô Chi đều biết cô nấu ăn rất ngon lại ăn khỏe, ăn uống trông rất ngon miệng, nhìn cô ăn thôi sẽ cảm thấy thèm ăn.
Rất nhiều fan thậm chí còn muốn Tô Chi đi ăn rồi phát sóng trực tiếp để bù đắp sự thèm ăn của bọn họ.
Vừa ăn vừa ghi hình là chuyện không thể nào, bọn họ chỉ có thể cất kỹ video mà mỗi lần Tô Chi ăn cơm.
Ghi hình đã qua hơn nửa, nhà của bọn họ cũng được tu sửa gần xong.
Nhà của hai nhóm Từ Yến Lý và Chu Kính cũng gần như sắp xếp xong rồi.
Đường đá cuội của Từ Yến Lý vẫn chưa làm nền xong, anh ta và Vương Đồng Đồng mỗi ngày đều sẽ dành ra thời gian đến bờ biển nhặt đá.
Cũng may con đường từ cổng chính đến cửa nhà không xa, nếu không bọn họ phải nhặt đá đến già.
Bây giờ anh ta thật sự hối hận, muốn đường đá cuội cái gì chứ, đúng là tự mình đào hố cho mình.
“Đồng Đồng, hay là chúng ta nhờ Lục Úc và Chu Kính bọn họ giúp đỡ.”
Sáu người nhặt đá chắc chắn nhanh hơn hai người.
“Bọn họ cũng phải làm nhiệm vụ mà, nhờ bọn họ không hay lắm.”
Vương Đồng Đồng nghĩ đây là nhiệm vụ của bọn họ.
“Ừ, để anh nghĩ một chút.”
Từ Yến Lý sờ cằm suy nghĩ một hồi, “Nếu không thì như này, chúng ta nhờ bọn họ đến giúp nhặt đá, chúng ta trả điểm cho bọn họ, như vậy được chứ?”
Số điểm mà bọn họ tích lũy thời gian qua cũng khá nhiều, có thể chi ra một ít điểm để nhờ bọn họ nhặt đá.
“Ý kiến này hay đó, vậy liên lạc với bọn họ đi.”
Vương Đồng Đồng và Từ Yến Lý từng người gọi điện thoại cho bọn họ, nói ra mục đích.
Nhặt một ngày, mỗi người 10 điểm, cũng tương đương với số điểm mà tổ chương trình đưa ra.
Sau khi nhận được sự đồng ý của bọn họ, Vương Đồng Đồng nói, “Thành công rồi.”
Từ Yến Lý cũng gọi điện xong, nói được rồi, “Chúng ta tìm đồ vật chờ lát nữa xuất phát.”
Không có đồ gì thích hợp, anh ta trực tiếp lấy mấy cái bao to.
Hành động này khiến cho cư dân mạng bật cười.
“Từ Từ, anh đang làm gì thế? Lấy bao đựng đá, khó vậy anh cũng nghĩ ra.”
“Ha ha ha thật tuyệt vời, có phải lát nữa tôi có thể thấy cảnh Từ Từ vác túi lớn về hay không?”
“Ha ha ha, Từ Từ anh khiến tôi cười chết là có mục đích gì?”
Mọi người hẹn nhau tụ tập tại một địa điểm nổi tiếng, bởi vì bờ biển hơi xa, đi bộ quá mất công.
Từ Yến Lý đổi điểm lấy xe du lịch với tổ chương trình, trực tiếp đưa bọn họ đến bờ biển.
8-9 giờ sáng, nắng không quá gắt, khách đến dạo chơi cũng ít.
Ba nhóm tách ra làm việc, Từ Yến Lý rất quen thuộc với nơi nào nhiều đá cuộc, nơi nào ít, chỉ vị trí cho bọn họ.
Tô Chi và Lục Úc đi bộ về phía Tây, đến chỗ mà anh ta nói, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều đá cuội.
“Đá cuội này đẹp đấy, chúng ta để dành ra một ít để đem về trang trí ao cá.”
“Nếu em thích, có thể lấy nhiều một chút.”
Bờ biển không chỉ có đá cuội mà còn có rất nhiều vỏ sò. Một số cái hình dáng rất đẹp, Tô Chi bèn giữ lại, có thể làm một vài đồ thủ công mỹ nghệ.
Dụng cụ bọn họ dùng để đựng đá cuội chính là cái túi mà Từ Yến Lý đưa. Nếu đựng đầy cái này thì một người không thể vác về nổi.
Hai người nhặt xong một chỗ, sau đó nhặt một chỗ khác.
Lục Úc chịu trách nhiệm kéo đá, nó thật sự rất nặng.
“Cứ đặt ở đây, lát nữa đựng tiếp.”
“Ừ.”
Không còn cái túi to ở bên cạnh, cảnh hai người trông hài hoà hơn nhiều.
“Chú ý dưới chân, đừng để bị trầy.”
Lục Úc nhắc cô.
Bờ biển thường ngày có người đến dạo chơi, khó tránh khỏi sẽ vứt lại thứ gì đó sắc nhọn.
Còn có khi nước biển dâng lên, cũng sẽ có không ít thứ bị cuốn lên.
“Yên tâm đi, em không yếu đuối như thế. Nhìn nè, cái này đẹp không?”
Tô Chi nhặt một viên đá cuội màu xanh hình dạng rất đẹp lên.
“Ừm, rất đẹp mắt, có thể gia công.”
Lục Úc gật đầu đề nghị, sau đó cũng nhặt một viên đá cuội gần giống với viên trên tay cô lên.
Tô Chi cười nói, “Anh và em đều nghĩ giống nhau.”
Lục Úc cũng cười, “Ăn ý.”
“Nhặt một ít nữa.”
Cả hai ngồi xổm xuống tìm bảo bối, cảnh tượng thực sự hài hoà lại đẹp đẽ.
“Cảnh này đẹp thế!”
“Chi Chi và Lục Úc đúng là rất ăn ý, chuyện gì cũng có thể nghĩ giống nhau.”
“Cho dù cặp đôi mà tôi hâm mộ làm gì cũng đều có bong bóng lãng mạn đang bay lên.”
Lúc này các fan đều hi vọng Lục Úc có thể rơi vào bẫy để đứng dậy hát, nhưng định mệnh khiến bọn họ thất vọng rồi, cho đến khi trò chơi kết thúc, Lục Úc vẫn chưa rơi vào bẫy.
Tuy nhiên sau khi tổ chương trình giúp đỡ fan truyền đạt yêu cầu cho Lục Úc, anh gật đầu và đồng ý hát.
Tổ chương trình lấy qua một cây đàn ghita, sau khi Lục Úc nhận lấy, gảy đàn một cái, âm thanh không tệ.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, anh hát một bài tình ca ngọt ngào.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Tô Chi. Từ Yến Lý và mấy người ồn ào, “Chi chi cũng đến hát đi, các bạn cùng nhau hát.”
Tô Chi đâu biết hát kiểu bài hát này, cô chỉ biết hát Quốc ca.
“Tôi không biết.”
“Không sao, tôi mở nhạc gốc, cô hát theo là được.”
Bầu không khí đều đã thế này rồi, Tô Chi không đứng lên cũng không thích hợp. Cô đứng dậy đi tới, đứng bên cạnh Lục Úc.
Lục Úc thấp giọng nói, “Bài hát này rất đơn giản, hát theo nhạc là được.”
Tô Chi gật đầu,“Ừ, em thử xem.”
Cô không có năng khiếu hát và nhảy, chỉ cần đừng hát khó nghe như Từ Yến Lý là được rồi.
Có sự tham gia của Tô Chi, Lục Úc và cô lại hát thêm một lần nữa.
Giọng hát của Lục Úc tất nhiên không cần phải nói, rất hay.
Tô Chi hát theo nhạc gốc, mặc dù không tệ lắm, mọi người cũng không trêu chọc, còn khen ngợi cô.
“Hay quá, tiếp tục đi!”
Vương Đồng Đồng và Nghiêm Nhã tụ tập cùng nhau đẩy thuyền cặp đôi của hai người ngay tại chỗ, đồng thời ăn uống tiệc tùng, cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.
Fans xem cũng vui mừng, cuối cùng cầu được ước thấy.
Sau bữa tiệc, mọi người ai về nhà nấy. Phát sóng trực tiếp ngày mai chính thức kết thúc rồi, mọi người có thể sẽ không có một ngày thoải mái vui vẻ như thế nữa.
Buổi tối thu dọn hành lý xong, Lục Úc định ngủ trên sô pha.
Tô Chi đi tới hỏi anh, “Hôm nay có thể sẽ có mưa giông, hay là ngủ cùng nhau đi?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!