TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trình Doãn ngồi bệt xuống đống gỗ chất cao đã hoai mục, yếu ớt dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tác dụng của thuốc xem như đã ngấm vào cơ thể, chẳng biết uy lực của nó ra sao, chỉ có thể cảm nhận mỗi dây thần kinh giống như sắp đứt đoạn.
"Yo, một chú mèo hoang đáng thương này? Em gái, đi đâu mà lạc vào tận cửa miệng của anh vậy?"
Trình Doãn run rẩy không buồn ngẩng đầu, điều đó càng khiến đám đàn ông vây quanh cảm thấy kích thích, đã có người động tay động chân với cô.
"Này, nghe thấy anh mày nói gì không?"
"Cút!"
Trình Doãn nghiến răng, hất mạnh tay hắn ra khỏi vai mình, đôi mắt đỏ rực đầy tia máu khiến hắn kinh hãi mà lùi lại.
Đám người cảm thấy sợ hãi.
"Đi thôi đại ca, hình như con bé này có bệnh đấy!"
Đợi bọn chúng một lần nữa tản đi, Trình Doãn mới thoải mái nhắm mắt, chân cô không đi nổi nữa, nếu có thể ngủ một giấc mà giải thuốc thì thật tốt.
Chưa được bao lâu lại có kẻ tới làm phiền, nhưng lần này hắn lại ngông cuồng hơn, luồn cả bàn tay vào eo cô, nhấc bổng cô lên.
"Mẹ kiếp! Bà đã bảo cút..."
"Là tôi."
Trình Doãn thấy Dụ Ngôn Gia đang cúi xuống nhìn mình.
Không biết có phải do ánh mắt của anh như vậy, hay tại tác dụng của thuốc, cái nhìn của anh âu yếm khác lạ.
Trình Doãn gục đầu xuống.
Mặc dù vô cùng căm ghét hắn, nhưng trong lòng lại đinh ninh có Dụ Ngôn Gia bên cạnh là sẽ an toàn.
Dụ Ngôn Gia nhìn cô gái trong lòng thiếp dần đi, sợi dây đàn căng như sắp đứt cuối cùng cũng trùng xuống, để lại một cảm giác nặng nề khó tả.
Tại sao lại không nghe lời như vậy, tại sao lại ương bướng như vậy, cô không thể đứng yên một chỗ đợi anh quay lại hay sao? Nếu anh thật sự không quay lại tìm cô, liệu có phải...!
Ánh mắt người đàn ông ngập tràn bất đắc dĩ.
Nhưng cô gái này rõ ràng không cần thương hại.
...!
"Chủ của các cậu đâu? Có thể thả tôi được chưa?" Đàm Triết nhíu mày thật chặt, xung quanh ông là bốn năm tên vệ sĩ cao to lực lưỡng.
Ông cảm giác như đang ôm rắc rối vào người.
Nhưng đổi lại, tìm được chút tin tức của Đàm Ngư cũng tốt.
Mà trực giác mách bảo, người phụ nữ ban sáng chính là người sẽ cho ông một câu trả lời.
"Đàm tiên sinh, xin thứ lỗi.
Ngài thực sự phải đợi đến lúc anh ấy quay lại."
Đàm Triết nặng nề thở một hơi, vốn dĩ đến đây để tìm người, cuối cùng lại thành bản thân bị giam lỏng.
Tiếng người ồn ào bên ngoài rất lớn, ngay sau đó, bóng dáng anh tuấn bất phàm đi vào, anh chỉ đi một mình, không hề khoa trương như tưởng tượng của Đàm Triết.
Ông còn tưởng bị xã hội đen để mắt tới chứ.
Dụ Ngôn Gia ngồi xuống bàn trà, đối diện ông, lạnh nhạt chất vấn.
"Tôi có thể biết lý do Đàm tiên sinh đến đây không?"
"Tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu nghe sao?"
Dụ Ngôn Gia cong môi cười, tác phong ưu nhã rót trà, không có nửa điểm không hài lòng.
Đàm Triết và cô gái nhỏ kia, rất thích hỏi vặn lại người khác.
Giống như khó chịu với cả thế giới, dù bạn có làm gì đi nữa cũng không thể khiến cô ấy vừa lòng.
Đàm Triết khó hiểu cái nụ cười quỷ dị của cậu thanh niên trước mặt.
"Nguyệt Cung Sương bị người ta gài vào phá, ông đi vào đây chắc cũng chẳng phải tình cờ.
Cô gái của tôi bị người ta hạ thuốc rồi, nếu đoán không nhầm, người tiếp theo sẽ là ông."
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, vô lực nhưng nghe ra lại mang tính sát thương cao.
Bạn đang đọc bộ truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em, truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em , đọc truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em full , Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em full , Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em chương mới