TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Biệt thự Dụ gia, chiếc đồng hồ Khổng Tước treo trên bức tường lớn chính giữa phòng khách một cách khoa trương vừa điểm chín giờ tối.
Bà cụ Dụ lật đật từ phòng bếp đi ra, đưa ông nhà mình ly trà gừng.
"Giờ này có lẽ thằng bé đã nghỉ ngơi rồi, ông đừng quấy rầy nó."
Ông cụ Dụ hừ hừ mấy cái, nâng cặp kính lão, chậm rãi nhấn số của Dụ Ngôn Gia.
"Bà đừng có bao che cho nó!"
Bà cụ hết nước hết cái, nhấp một ngụm trà cho ấm người.
Nhạc chuông vang lên mấy hồi, đến khi đoạn nhạc chờ kết thúc biểu thị bên kia đã nhận điện thoại, ông cụ Dụ lại trở nên lúng túng, đùn đẩy đưa cho bà nhà mình.
Bà cụ lườm ông.
"Ban nãy còn khí thế lắm!"
"Hai người thân thiết, dễ nói chuyện..." Ông cụ ho khan hai cái, chau mày biện minh.
"Này, mở to lên..."
Bà cụ xì một cái, đưa điện thoại lên tai.
"Alo, Ngôn Gia hả con?"
[Vâng.]
"À, con đang ở đâu đấy? Ăn uống nghỉ ngơi gì chưa?"
[Con đang trên đường về nhà.
Ông bà thì sao?]
"Ông bà ăn no cả rồi..." Bà cụ cười tươi.
"Ài, thằng bé này, đáng giờ này phải ở nhà rồi chứ.
Cháu trai ngoan, đừng lao lực quá..."
Sau khi mất đi ba mẹ, khác với Dụ Tỉnh năng động hoạt boát, Dụ Ngôn Gia vốn trầm tĩnh càng trở nên bảo thủ, kiệm lời, tâm tư thì càng ngày càng kín kẽ khó đoán.
Đến lúc lớn lại tự mình ra ở riêng, gây dựng Imelda từng bước một từ hai bàn tay trắng.
Anh giống như cái bóng mát của vợ chồng Dụ Ngôn Phóng vậy, trân trọng từng chút một, chỉ sợ ba mẹ ở nơi chín suối sẽ thất vọng.
Nhưng sự xa cách của anh lại khiến hai ông bà là người ở lại sầu não vô cùng.
Cũng may Dụ Ngôn Gia còn chịu thân thiết với bà cụ, nếu không, chỉ sợ ngay đứa cháu trai này của Dụ gia cũng sớm chết tâm theo ba mẹ nó, cách biệt với trần gian từ lâu rồi.
Ông cụ Dụ dí sát vào điện thoại di động trên tay bà, giọng điệu sốt sắng.
"Nói chính sự, chính sự..."
Bà cụ Dụ huých nhẹ ông, ấn đường co lại, cuối cùng cũng không đành lòng nói ra.
"Ngôn Gia này, cô bé họ Trình đó, khi nào thì hai đứa..."
Dụ Ngôn Gia không chút do dự đáp lại.
"Cuối tuần là Tết nguyên tiêu, con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ông bà."
Sự kiên định trong câu nói này của anh càng khiến bà cụ khó xử, bà nhìn sang ông cụ, nét cười cứng ngắc.
"Được...!tốt, ông bà sẽ nấu cơm chờ hai đứa..."
Thấy bà đã cúp điện thoại, ông cụ lập tức dò hỏi.
"Thế nào? Nó nói gì?"
"Cuối tuần hai đứa nó sẽ về nhà ăn cơm."
Vừa dứt câu, ông cụ Dụ đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
"Tôi có nói bà thế à? Chia tay! Tôi nói là bảo nó chia tay con bé đó!"
"Sao ông lại ích kỷ thế hả? Chuyện của bọn trẻ cũng muốn xen vào!" Bà cụ cũng chẳng thể bình tĩnh cho nổi.
Lúc trước khó khăn lắm Dụ Ngôn Gia mới chịu quay về căn biệt thự lạnh lẽo này, cũng là lần đầu tiên anh thân mật với người ngoài khác giới như vậy.
Lúc đó bà cứ nghĩ con ngựa hiếu thắng lang bạt lâu năm cuối cùng cũng chọn được bến đỗ rồi, ai ngờ kéo dài đến giờ vẫn chưa thể thành đôi.
Bà cụ đưa tay lên ngực khó khăn hô hấp, cảm giác sống mũi cay xè.
Nhưng ông cụ lại kiên quyết cố chấp.
"Bà quên năm đó mẹ nó chết thảm thế nào rồi à? Tôi không cần biết, chia tay là chia tay!"
...!
Căn phòng triển lãm rộng lớn mà cô quạnh, bốn bức tường láng bóng với những bức khảm tranh cầu kỳ được đèn nến tô điểm.
Những cây trụ lớn chạy thẳng lên cao, cùng với hàng ngàn chi tiết hoa văn cổ đại chụm thành một điểm, tạo thành một vòm với kiểu kiến trúc Tây Âu, trên đỉnh là chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh.
Đi qua cây cầu thang kéo dài, trên tầng hai, khu vực được canh giữ nghiêm ngặt hôm nay lại sáng đèn.
Bạn đang đọc bộ truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em, truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em , đọc truyện Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em full , Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em full , Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em chương mới