Một tay Vu Ca đặt lên mui xe phía trước,
khuỷu tay còn lại kẹp một bên quần áo, kéo quần áo lên trước mặt, lộ ra
da thịt phía sau lưng.
Dưới bàn tay là nắp xe bị phơi nắng nóng
hổi, Vu Ca choáng váng, cậu luôn cảm thấy mình là một con cá to béo bị
đặt lên thớt, còn Nghiêm Từ Vân là người đầu bếp nghiêm túc thận trọng
lật cậu tới lui.
Lúc nãy bị kéo đi, chưa kịp lấy lại tinh thần đã được sắp xếp xong tư thế, ngay sau đó là nghe thấy giọng nói trầm thấp
của đối phương bảo "kéo lên", cậu đã ngoan ngoãn kéo góc quần áo.
Chim trong rừng ríu rít bên tai, sau lưng truyền đến tiếng Nghiêm Từ Vân mở hộp thuốc.
Từ nhỏ Vu Ca đã quen đùa giỡn với bạn bè trong xóm, hay dùng những chiêu
trò như ngồi vắt chân lên người nhau, nhưng lúc này cảnh tượng kéo quần
áo quay mặt đưa lưng về phía người khác làm cậu cảm thấy có điều gì đó
hơi sai.
Cậu cau mày, muốn bỏ quần áo xuống rồi rời đi, lại phỏng đoán Nghiêm Từ Vân lo lắng cho cậu là thật.
"Ai u." Phía sau lưng chỗ bị đau truyền đến cảm giác mát lạnh, Vu Ca hút khí một tiếng.
Đầu ngón tay khô ráo xoa nhẹ eo cậu, "Không đau."
"Lạnh."
Đối phương không nói, lẳng lặng dùng tăm bông bôi iodophor lên vết thương.
Cánh tay của Vu Ca tê mỏi, ê ẩm, cậu hơi cử động một chút. Trong nháy mắt
xương bả vai hơi nhô ra, vết đỏ trên lưng cũng chuyển động theo, so sánh với làn da trắng nõn có một loại vẻ đẹp không tả được.
Trong
lòng không suy nghĩ gì ngoài việc lau chùi iodophor, đường cơ bắp đối
phương mỏng manh, lúc cúi đầu xương sống hơi nhô lên, làn da trắng như
sứ thu hút tầm mắt của người khác, mà khán giả duy nhất bị bắt trở thành tù nhân.
Tay cầm tăm bông của Nghiêm Từ Vân run lên, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, ánh mắt không tự chủ được đảo trên lưng Vu Ca.
"Em thật không ngoan." Giọng hắn hơi khàn.
"Hở?" Vu Ca tưởng hắn đang nói chuyện cái thang, "Kính già, yêu trẻ."
Nghiêm Từ Vân không đáp lại nữa, cụp đôi mắt đen xuống.
Tất nhiên không ngoan không phải là nói chuyện đó.
Sau vài lần ở chung, Vu Ca dùng hai loại thái độ đối với hắn, rõ ràng là
cậu muốn che giấu thân phận của mình khi ăn mặc thành phụ nữ.
Bất kể là dáng vẻ nhẹ giọng gọi anh ơi, hay dáng vẻ ranh mãnh liếm răng nanh, hắn đều vui vẻ chịu đựng.
Nghiêm Từ Vân khéo léo xoay tăm bông, trực tiếp dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng
xoa lưng đối phương. Bất kể mục đích của cậu là gì, nếu đã trêu chọc hắn vậy toàn thân khó mà lui.
Người ăn kiêng lâu ngày có thể mắc
chứng háu ăn, cán bộ kỳ cựu ăn kiêng nhiều năm đã ngộ ra, nói không
chừng thực sự sẽ trở thành "biến thái" ăn sạch người này vào ngày nào
đó.
Ngay lúc Vu Ca sắp lên cơn, cậu cảm thấy hai tay trống rỗng, trong phút chốc áo được kéo xuống.
Ngày sau đó nghe thấy tiếng địa phương từ xa đến gần, một số người già đang
trò chuyện nói cười vui vẻ với nhau, hai mắt nhìn thẳng đi xuống con
đường mòn.
"..." Đứng thẳng dậy, Vu Ca tặc lưỡi với tốc độ của hành động này.
Mặt Nghiêm Từ Vân không chút thay đổi, đi đến bên cạnh đóng hộp thuốc lại,
tựa như hành động phòng trộm vừa rồi không phải của hắn vậy.
Trong lòng lo lắng đến thăm gia đình Hứa Yến Yến, Vu Ca gãi gãi lông mày, "Cảm ơn."
Khi đến gần, Vu Ca không kìm lòng được tìm kiếm khuyết điểm trên gương mặt
hắn, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi, xương mặt góc cạnh rõ
ràng, không có một chút sẹo lồi nào. Đôi lông mi dày rũ xuống, xuống nữa là con ngươi màu sắc sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Vu Ca khiến lòng cậu
bồn chồn.
Bây giờ thì hay rồi, đầu bếp sắp há miệng ăn cá trên thớt.
"Ha ha, đi thôi?"
Nghiêm Từ Vân khảy dưới trán cậu một cái, thu dọn đồ đạc rồi im lặng đi theo.
Có lẽ nhìn thấy thái độ thành khẩn của người đến thăm, cha của Hứa Yến Yến buông lỏng cảnh giác, kê hai chiếc ghế dài ngoài sân, chờ hai người
bước vào mới nhẹ nhàng đóng cửa sắt lại.
"Ngồi đi." Ông cụ đặt
cái cuốc lại chỗ cũ, đỡ đầu gối ngồi trên băng ghế dài, "Cảnh sát tới
hỏi thăm, nó trở lại để bàn chuyện cưới xin."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!