Sự bất ngờ tấn công vào từng tế bào của Hứa Ly Nam, cô ta đơ người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt không nhịn được đảo
qua hai người họ.
Vị khách không mời mà đến này đang ngồi trong
vòng tay của Nghiêm Từ Vân, cậu mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu xám nhạt tươi mới, bên ngoài mặc áo khoác màu đen. Mái tóc ngắn lõa xõa trên
vành tai, cậu nghiêng người hôn lên yết hầu của người kia, sau đó cậu
quay đầu lại khẽ cười nhìn Hứa Ly Nam, giữa lông mày mang theo vẻ đầy
khiêu khích nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.
Hứa Ly Nam cụp mắt nhìn, bởi vì bàn tay mảnh khảnh thon dài đáp trên eo của đối phương mà tim như muốn ngừng đập.
Cô ta đã nhìn đôi bàn tay này rất nhiều lần – dính đầy màu sơn trong phòng vẽ, cần bút chí vẽ bản phác thảo trên giấy, giơ cao cúp trên bục...
Duy nhất bàn tay ấy không nên đặt trên eo của người khác mang tính chiếm hữu như thế.
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói của đối phương truyền đến bên tai khiến cô ta ngẩng đầu nhìn, hai
mắt Hứa Ly Nam đỏ hoe như muốn bật khóc, đây là câu nói dài nhất mà hôm
nay đối phương đã nói với cô.
Lông mày của Nghiêm Từ Vân khẽ
giật, vẻ mặt hắn dịu dàng hơn nhiều so với trước nhưng ánh mắt khi nhìn
Hứa Ly Nam vẫn sắc bén và không có chút ấm áp nào.
"Tôi sẽ đi xem triển lãm, hy vọng những năm này cô đã tiến bộ hơn." Giọng nói nặng nề vang lên bên tai Vu Ca khiến cậu khẽ cười.
Triển lãm tranh?
Lại nhìn đến "người thứ ba", người phụ nữ ưu nhã như trút bỏ được một phần
gánh nặng, thở ra một hơi, bởi vì cảm xúc phập phồng mà đôi môi đỏ mọng
khẽ nhếch, nửa buổi lại mừng rỡ như điên run giọng nói: "Nhất định phải
tới, nhất định!"
Nghiêm Từ Vân càng thêm bất mãn, hắn đã nhượng
bộ đối phương, lựa chọn bỏ chút thời gian để đi xem triển lãm tranh, thế nhưng người đối diện không có dấu hiệu rời đi.
Hứa Ly Nam đặt
hai tay lên bàn, đầu ngón tay run rẩy vì phấn khích. Cô ta nhỏ giọng mời Nghiêm Từ Vân tham gia buổi triển lãm tranh nghệ thuật mà lần đầu tiên
cô ta tổ chức trong nước, việc này không chỉ giúp cho quan hệ của hai
người xích lại gần hơn mà cô ta còn muốn giới thiệu hắn với nhiều họa sĩ khác.
Vốn dĩ đối phương không có biểu hiện buông tha, nhưng sau
khi người thanh niên này tới đã xảy ra một bước ngoặt. Khuôn mặt Hứa Ly
Nam hiện lên sự vui mừng, cô ta đè nén nghi ngờ trong lòng, cảm kích
nhìn về phía Vu Ca.
Sau khi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ phía đối diện, trán Vu Ca nhảy dựng lên, cậu nhận ra lần này lại nhầm lẫn nữa.
Cậu hiểu lầm đối phương cùng Đoạn Thu ban ngày dở trò đồ bại nên đã đè hắn
lên tường, lần này là hiểu lầm hắn ăn vụng thì cậu lại đè hắn hết hôn má rồi lại hôn lên yết hầu.
Cậu đã không thể nào phân biệt được, đến cùng Nghiêm Từ Vân hay chính mình mới là người thua thiệt đây.
Mặc dù nhiệt độ trong quán cà phê khá thấp nhưng cũng không chịu được hai
người đàn ông trưởng thành ôm nhau. Ngăn cách mỏng manh của hai người
không thể cản trở được nhiệt độ nóng bỏng trên người Nghiêm Từ Vân, đột
nhiên Vu Ca nhận ra mình bị ôm chặt trong vòng tay, trên đỉnh đầu là hơi thở nhẹ lướt qua khiến da đầu cậu tê rần.
Đôi môi trước đó đã
hôn lên má của đối phương cũng nóng bừng lên vì xấu hổ, không gian nhỏ
bé tràn ngập hương vị của trưởng thành khiến cổ cậu đỏ bừng lên.
Người phụ nữ đối diện không còn choáng váng trước tình huống đột ngột xảy ra
nữa, cô ta bắt đầu nói về những chi tiết liên quan của cuộc triển lãm.
Thỉnh thoảng Nghiêm Từ Vân không kiên nhẫn đáp lại, lúc nói chuyện, yết hầu
của hắn gần như kề sát vào lỗ tai Vu Ca, giọng nói từ tính xuyên thẳng
vào tai cậu. Vu Ca khẽ nhúc nhích cái mông của mình, phát hiện thắt lưng của mình đang bị giam cầm trong vòng tay của ai kia khiến cậu nhất thời không nói nên lời.
Chuyện này lại do cậu bốc đồng, nghĩ tới
những lời nói đầy kinh ngạc lúc nãy, Vu Ca cay đắng nhắm mắt lại, muốn
ngất đi cho xong.
Nhưng cậu lại lén hé mí mắt nhìn Nghiêm Từ Vân, cậu phát hiện tên cặn bã vốn luôn tao nhã cao quý lúc này lại lạnh lùng cau mày, đôi mắt đen láy kia cũng không hiện ý cười.
Toàn thân
cậu run lên, Vu Ca thầm nói không tốt, đôi má đỏ bừng vì tư thế mờ ám
lập tức bay màu, lòng bàn tay đối phương khoác trên eo như lưỡi đao trên cổ, biểu thị cơn bão tiếp theo.
Tên cặn bã tức giận vì bị cậu chọc tức, muốn giữ cậu lại để tính sổ!
Khí thế bốc đồng, được đà lấn tới lúc nãy lập tức bay màu khi nhìn vào ánh
mắt lạnh lùng hờ hững của Nghiêm Từ Vân, con ngươi đen láy không ngừng
chuyển động, Vu Ca cố gắng bình tĩnh lại, nếu mục đích đã đạt được thì
chuồn là thượng sách.
Một lần nữa, hai tay cậu đặt lên xương quai xanh của Nghiêm Từ Vân, Vu Ca đẩy nhẹ, rất tốt không sứt mẻ miếng nào.
"Tôi còn mời họa sĩ Ivana đến, tôi đã gặp cô ấy khi tham gia một cuộc thi thiết kết ở Ý vào năm ngoái..."
Vu Ca liếc nhìn Hứa Ly Nam đang cao hứng quơ tay múa chân, cậu rất khâm
phục trước khả năng ăn nói lưu loát của đối phương, lợi dụng việc cô ta
và Nghiêm Từ Vân đang nói chuyện, cậu phải tìm cơ hội tẩu thoát.
Chỉ là tên cặn bã đó sức lực quá lớn, vì thế cậu làm thế nào cũng không
thoát ra được, Vu Ca nóng lòng chồm tới cắn lên hầu kết đang chuyển động của người kia, cánh tay đang ôm cậu bỗng run lên, Vu Ca nhanh chóng
cong eo thoát ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!