Hình Ngạn bực bội gối đầu lên tường, nhìn đi nhìn lại xác nhận hai người đã đi rồi, bất mãn oán giận: "Tên kia là ai vậy?"
Rõ ràng nhìn người bạn này của Vu Ca trông đàng hoàng thành thục nhưng cậu ta lại cảm thấy bất an khi Vu Ca bị đưa đi, thậm chí cậu ta còn cảm
thấy thất bại khi chú cừu nhỏ tinh nghịch lại ngoan ngoãn nghe theo lời
người khác. Đó là cừu non của cậu ta và Lộ Tại Lâm, ba người bọn họ đuổi theo như những kẻ bám đuôi nhưng vẫn mất dấu.
Cá Cá như mà bị
ngậm vào hang động của dã thú, Lộ Tại Lâm mất bình tĩnh, đầu ngoan tay
run rẩy nói chuyện điện thoại với bạn gái, xác nhận cô không bị dã nhân
bắt đi.
Trong phòng tắm trên tầng cao nhất, không khí ẩm ướt lưu
chuyển trong phòng dường như bị ném thành những viên sủi bọt có hương
đào, phản ứng dữ dội cùng với tiếng thở gấp.
Hai đầu bếp đứng trong bầu không khí ngưng trệ, bọn họ cứ thế đối mặt nhìn nhau.
Vu Ca cúi đầu, một tay chống bên vai Nghiêm Từ Vân, thực hành rất tốt tư
thế kabedon(*), cho dù hơi thở hỗn loạn khiến lòng cậu hoang mang nhưng
cậu vẫn dễ dàng kiểm soát mọi thứ trong tầm tay.
Không gian nhỏ
hẹp không có cách nào trốn thoát, cậu giả vờ bình tĩnh nâng tay lên, đầu ngón tay vừa đụng tới đột nhiên bị nắm lại.
Ánh mắt Nghiêm Từ
Vân đầy nguy hiểm, lồng ngực phập phòng dữ dội, cơn đau đầu của hắn
khiến hắn hạn chế phản ứng trước hành động bất ngờ của Vu Ca, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng cử động."
Giọng nói vốn nặng nề giờ lại có hơi
khàn, âm giọng giống như dùi trống đập vài trái tim đang đập mạnh của Vu Ca khiến cho cậu choáng váng, cậu lấy hết can đảm để không phát run. Cổ tay bị Nghiêm Từ Vân nhéo nhéo, cậu cố sức kháng cự lại hắn, đầu ngón
bắt đầu nhiệt tình thẳng thắn mò tới phía trước.
Cuộc thi nấu ăn
hôm nay là về nhào mì, Vu Ca thề sẽ chế biến những nguyên liệu đơn giản
thành món đặc sắc đến nỗi đối thủ của cậu ăn vào sẽ thấy ngon đến rơi
lệ.
"Đều là đàn ông mà." Vu Ca mỉm cười đáp lại nguyên văn, không quên thêm vào ba từ thường nghe nhất, "Có được không?"
"...Không cần." Nghiêm Từ Vân lắc cổ tay cậu.
Không khí sôi trào dường như làm người ta nghẹt thở, cảm xúc cả hai đều dâng
trào, tai cũng đỏ bừng cả lên. Lòng bàn tay khô khốc của Nghiêm Từ Vân
cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn sợ làm đau tay Vu Ca vừa sợ sơ xuất tên
nhóc này sẽ thò móng vuốt qua.
"Ngoan." Nút áo trên cùng cũng
không ngăn được chuyển động của yết hầu, bởi vì chịu đựng khó chịu mà mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, hơi thở của Nghiêm Từ Vân nóng hổi phả vào tóc của Vu Ca.
Nếu đầu bếp nhỏ này không dừng lại, e rằng hắn sẽ không nhịn được nữa mà trực tiếp ném đầu bếp nhỏ lên thớt để xử lý.
Vu Ca không kìm được khi nghe giọng nói của đối phương, thậm chí cánh tay
đang ấn trên cánh cửa cũng nhũn ra. Cũng may ý nghĩ "làm cho Nghiêm Từ
Vân phát khóc" được giấu kín trong lòng, cậu ngước mắt lên, oan ức lên
án: "Tại sao anh thì có thể?"
"Tại sao chứ?" Khóe môi phụng phịu, như thể giây sau không cam lòng sẽ khóc òa lên kể lể.
Nghiêm Từ Vân dựa lưng vào tấm cửa, hắn tránh né đôi mắt oan ức suýt rơi nước
mắt của đối phương, môi mỏng mím chặt không nói lời nào.
Động tác đột nhiên được thả lỏng, Vu Ca nhân cơ hội khéo léo né ra, cậu dứt
khoát nghiêng người dùng bả vai đè Nghiêm Từ Vân lại, móng cừu lộn xộn
chui vào.
Cách làm của một đầu bếp là nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.
Tóc cậu quẹt vào má Nghiêm Từ Vân, bả vai áp lên đối phương, ngoài mặt hối
lỗi nhìn thẳng vào tấm cửa, lúc này đầu bếp nhỏ đang sầu não không biết
nhào bột như thế nào.
Thứ này cũng giống của cậu nhưng lại không thuộc về cậu, xa lạ mà kiêu ngạo.
Móng cừu mất đi khí thế lúc đầu, mới đánh vào đồn địch đã bắt đầu lo lắng mà dừng lại. Chưa kịp đợi được Nghiêm Từ Vân thở hổn hển thì hậu quả của
việc tiếp xúc gần khiến cho vòng eo của cậu đột nhiên nhũn ra, chính cậu mới là người rầm rì thở dốc, chỉ có thể tì trán lên vai Nghiêm Từ Vân,
nín thở bắt đầu bắt chước kỹ thuật.
Đầu bếp mới vào nghề nên kỹ
thuật còn hơi thô lỗ, kỹ thuật nhào trộn quá đơn điệu và vụng về, tất cả những kỹ năng đều dựa vào "thẻ giảm tội" mà ra sức nỗ lực.
Còn
người đầu bếp đã từng thực hành một lần cau mày rên rỉ, cơ bắp của hắn
căng thẳng. Giống như vừa khó chịu vừa xấu hổ khiến cho máu liên tục
dâng trào, đường mạch máu phía sau gáy phồng lên. Bàn tay hắn cũng nổi
gân xanh chạm vào tay của đầu bếp nhỏ đang thở dốc, hắn chỉ muốn tách
tên nhóc này ra xa.
"Nghe lời..." Âm thanh của đối phương giống
kẻ ác lên tiếng cảnh cáo, giọng nói nhớp nháp, run rẩy và khàn khàn phát ra từ yết hầu của hắn truyền đến tai Vu Ca, không kêu đầu bếp nhỏ buông móng vuốt ra, cậu càng nhào càng tò mò.
Đầu óc Vu Ca choáng
váng, động tác ấn cũng nhẹ hơn, mặc kệ lòng bàn tay sau lưng truyền đến
cảm giác nóng rát, cậu chỉ có thể di chuyển một cách máy móc và vụng về, híp mắt chóng mặt ngửi mùi hương quen thuộc, mơ hồ lên tiếng: "Mùi
hương của anh..."
"Rốt cuộc phát ra từ đâu vậy?" Sự chú ý bắt đầu lên men dần rời khỏi khối bột không thể cầm bằng một tay. Đầu bếp nhỏ
run rẩy chóp mũi, cảnh giác ngửi ngửi khắp nơi.
Cậu cố gắng ấn
chặt con mồi đang không yên phận, bàn tay vừa muốn dùng sức ấn phía
trước, giải quyết cục bột không thể nhào cho mềm này ra, chóp mũi toát
mồ hôi vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đột nhiên không kịp chuẩn bị
đụng vào mồ hôi ở trên cổ, mùi hương quen thuộc bất ngờ xâm nhập khiến
cậu không kịp phòng bị. Vu Ca hoàn toàn tước vũ khí giơ tay đầu hàng,
lẩm bẩm tách ra bất mãn oán giận.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!