Trên môi người phụ nữ dán miếng băng dính, lúc này ả ta đang trừng mắt
nhìn Vu Ca, như đã hoàn toàn mất hết lý trí không ngừng giãy giụa.
Còn Vu Ca thì nhích mông, quay lưng về phía cửa tập trung ăn nho, không thèm ngó tới ba người kia.
Trước đó người ủy thác dương dương tự đắc ngồi trên ghế, cười hả hê khi thấy
Vu Ca bị trói nằm trên giường sắt, ả ta cầm thứ chất lỏng quái dị định
nhào qua, đã không làm hại được Vu Ca còn bị cậu đột nhiên đứng lên dễ
dàng khống chế, trói ả ta lại.
Trong phòng hai người giằng co một lúc lâu, Vu Ca lo lắng những tên kia còn đứng ngoài cửa nên chỉ có thể
bịt miệng người ủy thác lại, yên tâm nghỉ ngơi.
"Em không bị
thương chứ?" Nghiêm Từ Vân thấy cậu còn có sức chơi đùa, trái tim luôn
treo lở cuối cùng cũng yên tâm hạ xuống. Hắn vội bước tới chỗ Vu Ca, lập tức lo lắng khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ của người kia.
"Đừng chạm vào tôi." Vu Ca né tránh những ngón tay đang vươn tới, bưng bát sứ dựa vào tường, phình má nhai quả nho.
Mặc dù chỉ một cuộc gọi mà Nghiêm Từ Vân lại tìm được đến đây khiến Vu Ca
rất kinh ngạc nhưng cảm xúc trong lòng cậu vẫn rất phức tạp. Một mặt cậu giận dỗi vì Nghiêm Từ Vân giấu giếm mọi chuyện nhưng mặt khác cậu lại
lo lắng cho sự an toàn của đối phương.
Vu Ca lục tung điện thoại
di động của người ủy thác, quả nhiên ghi chú trong điện thoại có một cái tên là R. Cái gọi là "những người nguy hiểm đang đến gần", truy tìm
nguyên do nói không chừng có thể là do R thúc đẩy, vụ bắt cóc này cũng
nằm trong tầm kiểm soát của tên đó.
Nếu hôm nay tên đó có thể bắt cóc cậu thì ngày mai gã cũng có thể bắt cóc Nghiêm Từ Vân. Vậy nên cậu
nghĩ vẫn nên cắt đứt mối quan hệ của hai người tự mình giải quyết vấn
đề.
Chỉ là cậu bị nhốt lâu trong nhà xưởng chật chội nóng bức,
đột nhiên có người thân quen đến nhẹ nhàng dỗ dành, giống như cánh buồm
bơ vơ giữa biển lớn có thể cập bờ. Nước nho rất ngọt nhưng Vu Ca nhai
một cách vô vị, cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức tường.
Phía
sau trừ bỏ tiếng người ủy thác bất mãn kêu la thì có tiếng thở dài
truyền đến, lồng ngực ấm áp của ai kia áp lên lưng cậu, một tay mạnh mẽ
đặt ngang eo cậu, tay khác luồn xuống đầu gối Vu Ca, dứt khoát bế cậu
lên không trung, ôm chặt cậu vào lòng.
"Đừng tức giận." Nghiêm Từ Vân cọ má lên xương hàm của Vu Ca, lòng bàn tay ôm cậu thật chặt như
muốn trút bỏ hết những cảm xúc trong lòng: "Tôi rất lo lắng cho em."
Giọng hắn ủ rũ còn mang theo chút run rẩy.
"Hừ." Vu Ca ậm ừ nuốt
vị ngọt trong miệng xuống, tựa cằm lên vai Nghiêm Từ Vân, bởi vì mùi
hương quen thuộc mà cậu cảm thấy an tâm hơn, nhưng trong lòng không bỏ
qua được, không chịu ôm lại cũng không phản ứng, thay vào đó cậu nhìn
tới Lạc Hành Chi đang lén nhìn.
Lạc Hành Chi siết chặt khung cửa, kinh ngạc nhìn vòng eo thon gầy lộ ra bên ngoài của Vu Ca, rồi từ từ
nhìn bộ phận nhô ra kia mà ngây người.
"Nhìn cái quần!" Vu Ca
mắng một tiếng, nếu Lạc Hành Chi mà rơi vào tay Nghiêm Từ Vân thì chắc
chắn không phải chuyện tốt, nếu cậu đoán không lầm nhất định cậu ta lại
lẻn vào phòng làm việc.
Vẻ hờn dỗi hiện trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế, Lạc Hành Chi nắm lấy khung cửa thở hổn hển.
Nghiêm Từ Vân vuốt ve sau gáy Vu Ca, cúi đầu dịu dàng hôn vành tai cậu, liên
tục nói lời xin lỗi thẳng cho đến khi vành tai Vu Ca đỏ bừng, cậu nỗ lực mím môi im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chịu hừ một tiếng.
Mọi hờn dỗi của cậu dần hòa tan khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh và lo
lắng của Nghiêm Từ Vân, cuối cùng cũng tan biến trong tiếng hừ đầy kiêu
ngạo.
"Cảm ơn anh đã tới đón tôi." Vu Ca thuận lợi tuột khỏi cánh tay hắn, cậu không dám nhìn thẳng chỉ khô khan nói lời cảm ơn.
Nghiêm Từ Vân nhiều lần xác nhận Vu Ca không có vết thương nào mới hôn lên
trán cậu. Lúc quay mặt ra hướng khác, tất cả sự dịu dàng trong mắt hắn
đã biến mất, hắn vững vàng bước tới, đứng trước mặt người ủy thác xé
băng dán trên miệng ả ta ra.
Hắn như đoán được việc người ủy thác sẽ hét toáng lên nên trước đó đã bóp chặt cằm đối phương, để những âm
thanh định thoát ra nghẹn trong cổ họng.
Chỉ vài chữ thốt ra nhưng vẫn cảm nhận được lửa giận đã lên men từ lâu. Ánh sáng từ bên ngoài bị người đàn ông cao lớn chặn lại, xương cốt của
người ủy thác đau nhức, ả ta sững sờ một lúc, sau đó hét lên như bình
vỡ, "Cậu ta phải chết! Vu Ca phải chết!"
Nói đến cũng có duyên,
người ủy thác muốn dạy cho tên cặn bã một bài học, nhưng lại đụng phải
một tên cặn bã giả do Vu Ca nhầm lẫn.
Từ "chết" giống như một lời nguyền độc ác, vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân vô cùng u ám, đôi mắt dài hẹp
lộ ra vẻ lạnh lùng cực độ, hắn không chút thương tiếc mà tăng lực đạo
trên tay: "Vì sao? Nói mau!"
"Cậu ta làm cốt truyện đi sai đường, chỉ cần cậu ta biến mất thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường." Người ủy
thác nheo mắt tức giận, đã gần như phát điên.
"Cốt truyện?" Nghiêm Từ Vân cau mày, bình tĩnh buông tay ra, hất cằm nhìn Lạc Hành Chi.
Lạc Hành Chi không hề tỏ ra bối rối trước ánh mắt đầy hoài nghi của Nghiêm
Từ Vân và Vu Ca, cậu ta thích thú lặp lại lời nói của người ủy thác,
"Hóa ra tôi không phải là người duy nhất xuyên sách? Nơi này quá tuyệt."
Vu Ca xoa xoa chỗ eo bị ê mỏi lúc ngồi trên xe: "Giờ cậu mới thừa nhận mình là người xuyên sách? Quỷ nhát gan."
"Bởi vì anh ta cũng rất thú vị." Lạc Hành Chi chỉ vào vẻ mặt lo lắng của
Nghiêm Từ Vân, cậu ta thẳng thắn nói ra hết những gì mình biết như là
muốn làm hài lòng đồng loại mà cậu ta vừa gặp: "Theo cốt truyện thì hôm
nay Thẩm Quý Trầm là người bị bắt cóc."
"Nhưng tôi đã đến công ty của anh ta, thấy đối phương vẫn ổn. Tôi lập tức chạm đến văn phòng thám tử để xem anh lại làm gì, kết quả anh lại là người bị bắt cóc." Lạc
Hành Chi thờ ơ nhún vai.
Lời tự thuật này quá khó tin, nhưng ba người còn lại vẫn chưa lộ ra biểu hiện không dám tin.
Vu Ca nhanh chóng quay đầu, hai mắt sáng lên đi đến trước mặt người ủy
thác: "R đã liên lạc với cô, nói với cô là hành vi của Thẩm Quý Trầm có
điểm kì quái là do tôi, cho nên cô vốn định bắt cóc Thẩm Quý Trầm nhưng
sau đó lại đổi thành bắt cóc tôi."
"Anh ta điên rồi, anh ta định
đưa tôi vào bệnh viện tâm thần." Người ủy thác cười lớn, ả ta không hề
để ý đến lời nói của Vu Ca, chỉ luôn lặp lại: "Nếu cậu chết, mọi thứ sẽ
trở lại bình thường!"
"Ngậm miệng thúi của cô lại." Vu Ca nghiến
răng nghiến lợi dán chặt miệng ả ta lại, "Kỳ quái là các người đều cho
rằng bản thân mình là người xuyên sách nên tự xem mình hơn người khác
một bậc."
Người ủy thác giận dữ, gào thét lung tung.
Vu Ca ngồi xổm tại chỗ, nhéo mi tâm sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Trong mắt người khác, mâu thuẫn giữa người ủy thác và Thẩm Quý Trầm cùng lắm
chỉ là tranh cãi tình cảm, nhưng R có thể sử dụng điều này như một bàn
đạp để ngáng đường và nhắm vào người thứ ba không liên quan. Thân phận
của R thực sự sâu không lường được.
Rất có thể gã cũng là người xuyên sách.
Đôi mắt của Nghiêm Tư Vân càng lúc càng tối sầm, ánh mắt hắn đầy nguy hiểm
nhìn chằm chằm vào Lạc Hành Chi, sau đó kéo cậu ta ra phía ngoài nhà
xưởng để âm thầm tra hỏi. Lạc Hành Chi nói hết những gì mình biết, vẻ
mặt cậu ta đầy cuồng nhiệt khi nói đến thời gian xảy ra vụ án trong cuốn sách, vụ án lần trước cậu ta cũng kể rõ, thậm chí còn không giấu việc
mình đã đột nhập vào phòng của Vu Ca rồi sờ vào bụng cậu.
Thẳng cho đến khi tầm mắt cảnh cáo bủa vây, Lạc Hành Chi mới ngậm miệng lại thề: "Không bao giờ làm vậy nữa."
Vụ bắt cóc đột nhiên kết thúc, từ đầu đến cuối Vu Ca cũng không quá hoảng
sợ. Dù vậy Nghiêm lại lo lắng để ý nhiều hơn, phảng phất như chính hắn
mới là người bị đe dọa tính mạng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!