Đội phó Đội Cảnh sát Hình sự Mạnh Quân đã có vô số đóng góp cho đất nước, mà bây giờ chiếc khiên vàng hoàn toàn bị nứt gãy.
Không có lễ truy điệu nghiêm túc, bởi vì không ngờ hàng loạt vụ náo loạn ở
thành phố Thanh Đàm lại xuất phát từ chứng bệnh hoang tưởng dai dẳng
suốt nhiều năm của gã.
Xúi giục tội phạm gây án là thật, dùng thân thể để ngăn cản tội phạm tự bạo cũng là thật.
Bóng tối trỗi dậy chỉ nhằm vào một người, nó sẽ tiếp tục lan rộng và ăn mòn
sự tỉnh táo. Có thể là do gã không muốn để lòng nhiệt huyết chính nghĩa
của mình đứng vào sau song sắt, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng
của đồng đội, hoặc cũng có thể là lý trí còn sót lại trước cơn điên
cuồng, Mạnh Quân đã chọn cách chủ động kết liễu cuộc đời mình.
Những bông hoa trắng chất thành đống trước bia mộ, Vu Trạch Dục vẫn mặc
thường phục, anh đứng thẳng người, trên gương mặt kiên quyết mang theo
vẻ cô đơn.
Trong không gian yên tĩnh, những chiếc lá nát khẽ xào xạc, người cảnh sát phía sau vỗ vai Vu Trạch Dục.
Bỗng nhiên Vu Trạch Dục cúi đầu, lòng bàn tay dùng sức xoa mặt. Anh lấy lại vẻ bình tĩnh sắc bén, xoay người sải bước rời đi.
Cách đây không lâu, tóc xanh tình cờ nhìn thấy Mạnh Quân ướt sũng trên bờ
biển, chính điều trùng hợp này đã xoay chuyển tình thế vụ án.
Thông qua manh mối của Thẩm Quý Trầm và đám người Hình Ngạn cung cấp, cảnh
sát đã điều chỉnh hướng điều tra, chỉ còn chờ người xuất hiện lần nữa để tìm ra vị trí.
Mọi việc đã ổn thỏa, ngoại trừ bản thân Mạnh
Quân, không có thương vong khác. Điều duy nhất cần xây dựng lại chỉ có
tình cảm bị tổn thương.
Kỳ thi tuyển sinh đã kết thúc, điểm thi
vào cấp ba của Giang Thi Doanh vượt ngoài sức tưởng tượng. Theo như lời
cô bé nói, đó là vì sức mạnh bút đen của đàn anh Du Dực.
Tâm
trạng của Vu Ca điều chỉnh rất chậm, nhưng vì cô gái nhỏ bên kia điện
thoại thể hiện niềm vui sướng làm cậu cũng dao động nở nụ cười.
Làm người anh trai đã đồng hành cùng cô bé trong suốt thời gian tự học
trước kỳ thi tuyển sinh, Vu Ca vội vàng đồng ý lời mời đi cùng Giang Thi Doanh đến ngôi nhà ma kế trường cấp hai.
Giang Thi Doanh nói hai người họ đã cùng nhau trải qua buổi truyền hình trực tiếp dưới tầng
hầm, họ là bạn thân bước ra từ cánh cửa chết, lễ tốt nghiệp luôn phải
náo nhiệt.
Trước khi tìm Giang Thi Doanh, Vu Ca mời ba người bạn
thân đến thăm giáo viên tại trường cũ của họ. Chẳng qua là sau khi
chuyển trường các giáo viên khó liên lạc với nhau, cuối cùng chỉ tìm
được thầy chủ nhiệm lúc còn học ở trường trung học cơ sở.
Sau khi cởi dây an toàn, Vu Ca nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn thấy bóng dáng ba người ở cổng trường, cậu vội vẫy tay, mỉm cười muốn mở cửa xe đi
xuống.
"Hả?" Khuỷu tay cậu đột nhiên bị kéo, Vu Ca nghi ngờ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Nghiêm Từ Vân.
Đôi môi đối phương hết nhấp lại mím, có ý gì không cần nói cũng biết.
Vu Ca nhướng mày, nhưng cậu từ chối hôn.
Người này quả thực không biết điểm dừng là gì, lúc ngủ hôn từ trán đến ngón
chân thì thôi đi, đi ra ngoài còn muốn trêu chọc cậu, nói hôn là hôn,
chán ngấy hết sức.
Hơn nữa đây là một cái bẫy, nếu cậu hôn hắn một cái rồi vội vàng rời đi, giây tiếp theo sẽ nằm trong lòng hắn rầm rì gọi anh.
Vu Ca len lén hướng cửa xe chớp mắt dời đề tài, "Thầy giáo chắc là đang đợi sốt ruột rồi."
Nhìn dáng vẻ như sợ hãi sẽ bị ôm, Nghiêm Từ Vân ngừng trêu chọc cậu, cúi
người hôn lên chóp mũi cậu cười khẽ, giọng nói từ tính trầm ổn quanh
quẩn bên tai cậu, "Đi đi, anh ở đây đợi em."
Vu Ca giống như bị
bỏng, giọng ồm ồm bước ra khỏi xe, một lần nữa cậu không thể kiềm chế
được vành tai từ từ ửng đỏ lan đến má mình.
Cậu chậm rãi bước đến cổng trường, cố gắng làm cho cơn nóng dịu đi.
"..." Ba người đứng như thần giữ cửa nhìn chăm chú vào cậu, cũng may là có Lộ Tại Lâm ngăn cản, Vu Ca mới tránh khỏi va vào lan can.
Hình Ngạn giơ nắm đấm về phía Nghiêm Từ Vân nghiến răng hồi lâu.
Cậu ta hận không thể rèn sắt thành búa để đánh Vu Ca, "Ông bị tên dã nhân
bắt cóc thì thôi, nét mặt già nua đỏ bừng này là sao hả! Ông là vợ hay
anh ta là vợ!"
Sau khi đăng ký thông tin tại phòng bảo vệ, Vu Ca
liếc mắt nhìn cậu ta, "Đồ ngốc, bọn tôi đều là đàn ông, cái gì mà vợ với chả chồng."
Du Dực kéo kính xuống, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh ta gọi cậu là gì?"
"A?" Tai của Vu Ca run lên, má lại đỏ bừng, môi dưới run rẩy khiến cậu ngập ngừng không nói nên lời.
Nếu nói tới thì thỉnh thoảng hắn lại gọi là nhóc con. Chính là lúc làm
chuyện ấy thời điểm hắn ngồi lên làm cậu thở không nổi, vừa nhấp mạnh
vừa cúi xuống gọi liên tục, thẳng cho đến khi đặt dấu ấn vào sâu trong
tâm hồn cậu, làm hại cậu mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.
Càng nhớ mặt càng đỏ, Vu Ca bị ba người nhìn chăm chú đến chột dạ, suýt nữa
đã muốn chạy về trong xe, trốn vào trong lòng của Nghiêm Từ Vân. Cậu nói lung tung một hồi rồi chạy nhanh về phía trước.
Du Dực khó hiểu đuổi theo.
Cậu ta thực sự rất tò mò.
Hầu hết học sinh trong sân trường đều đến lấy bằng tốt nghiệp, sau khi tìm
được văn phòng, một thầy giáo trung niên bị nhóm học sinh quây xung
quanh. Sau bao nhiêu năm, vầng trán có mái tóc đen dày của người thầy ấy cũng bạc đi.
Ánh sáng cửa sổ bị chặn lại, ánh mắt thầy chủ nhiệm thản nhiên lướt qua, đột nhiên cao giọng nói: "Em... các em..."
Điều hòa không khí quanh co trong phòng làm việc bị đảo loạn, vài người trong phòng đứng cùng nhau tán gẫu.
Các học sinh vẫn còn trong văn phòng biết Du Dực là thủ khoa còn chạy đến xin bắt tay.
Thầy chủ nhiệm lau đi hơi ẩm trên khóe mắt, nhìn chăm chú vào những đứa học
sinh bây giờ đã cao lớn, run giọng hỏi: "Sau khi chuyển đến trường cấp
ba, cuộc sống của mấy em thế nào? Thầy luôn nhớ tới mấy em, học trường
mới có bị bắt nạt không?"
"Sao cậu ấy có thể bị bắt nạt được ạ, Hình Ngạn là vệ sĩ của cậu ấy."
Hình Ngạn không phản bác lại Lộ Tại Lâm.
"Không sao cả ạ." Vu Ca biết thầy đang nghĩ gì, cậu không chút do dự xoay
người sang ngang, trực tiếp ngăn bả vai Du Dực run lên, "Năm đó chỉ là
hiểu lầm, chúng em vẫn là anh em tốt của nhau."
Du Dực vội vàng gật đầu.
Sau năm lớp 9 Vu Ca chuyển đi, dáng vẻ thường xuyên muốn lại thôi của thầy chủ nhiệm cậu là người nhận ra rõ ràng nhất.
Sống mũi cậu cũng có chút chua xót, nghiêng đầu che đi nước mắt trong mắt.
"Ủa không phải chứ, chúng ta hài lòng bắt đi lính theo danh sách sao?" Hình Ngạn cao giọng cắt ngang bầu không khí đang dần không ổn.
Vẫn là dáng vẻ ông già cáu kỉnh đó, mọi người bỗng bật cười.
Ký ức mất đi, nhẫn nại chờ đợi một lời giải thích, lại đi tìm hiểu năm
tháng bị nuốt chửng cũng không có ý nghĩa, con đường sau này cứ đúng
hướng mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!