TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Gió biển sáng sớm lành lạnh thổi qua mặt mang đến cảm giác nhoi nhói nhè nhẹ.
Lúc bấy giờ, Lục Tiêu Dã và Phù Tinh Triều cùng thức dậy, theo nếp sinh hoạt mỗi ngày mà leo lên xe buýt đến khách sạn làm công.
Đến khách sạn được một lúc, Lục Tiêu Dã đi tìm Phù Tinh Triều, nói với cậu quản lý muốn hắn ra ngoài làm chút việc, buổi trưa không cần đợi hắn ăn cơm rồi rời đi.
Hôm nay, cảnh sát địa phương sẽ đến nhà Phù Tinh Triều đưa "ba mẹ cậu" đến cục cảnh sát điều tra.
Tất nhiên, hắn cũng sẽ đến nghe, hắn muốn đích thân quan sát, thẩm vấn và chứng kiến mọi chuyện.
Nhờ có quan hệ với chú ruột, đến nơi hắn liền đưuọc một vị cảnh sát có dáng người cao to dẫn vào căn phòng thẩm vấn nhỏ.
Cảnh sát trong thôn hiểu ngôn ngữ địa phương nên suốt quá trình điều tra đều dùng thứ tiếng này trò chuyện với "ba mẹ Phù Tinh Triều", Lục Tiêu Dã nghe không hiểu bèn gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Nghe được một lúc, hai vợ chồng bắt đầu khóc, hắn thấy thì tức giận không thôi, chửi hai người bây giờ mới biết hối hận, lúc về già chỉ có còng tay làm bạn.
Song, không hiểu sao cảnh sát chịu trách nhiệm thẩm vấn lại không còng tay họ lại mà vươn tay vỗ vai hai người, đưa cho họ ít khăn giấy rồi dìu người ra ngoài phòng nghỉ ngồi chờ.
Lục Tiêu Dã giận dữ trừng mắt, nén cơn tức trong lòng mà hỏi vị cảnh sát cao lớn bên cạnh xem chuyện gì đang xảy ra.
Người đó nói cảnh sát vẫn cần thêm một số cuộc điều tra trước khi có kết luận chính thức.
Hắn nghĩ có lẽ cảnh sát đang muốn tìm bọn buôn người nên hắn cũng hết sức kiên nhẫn mà đợi ở cục hơn nửa ngày, nhìn dòng người bận rộn liên tục ra ra vào vào trong văn phòng.
Mãi đến khi trời gần tối, hắn ra hành lang đứng chặn một người cảnh sát mà hắn biết.
"Chú ơi, điều tra thế nào rồi ạ?" Lục Tiêu Dã lo lắng hỏi.
"Bây giờ gần như có thể kết luận rồi.
Tiểu Dã à, thật ra...!Chuyện là vậy..." Chú cảnh sát cao to thở dài, sau đó nói ngọn ngành câu chuyện cho hắn.
"Ba mẹ Phù Tinh Triều" thật sự đến từ làng chài họ Phù, tuổi còn trẻ đều vào thành phố kiếm sống, vì cùng là đồng hương ở một thành phố xa lạ và có tình cảm tốt với nhau nên thuận nước đẩy thuyền mà thành một đôi.
Hai người không giỏi chữ nghĩa nhưng lại chịu thương chịu khó, tiền lương đi làm vất vả tuy không nhiều những vẫn đủ để thuê một phòng nhỏ trong thành phố.
Họ chăm chỉ làm lụng vun vén cho gia đình nhỏ, sau khi kết hôn vài năm thì đến tuổi sinh con.
Hai vợ chồng đều thích con nít, mong đợi một ngày không xa có thể chào đón kết tinh tình yêu của mình chào đời.
Sức khỏe "mẹ Phù Tinh Triều" không được tốt, nhưng trời không phụ lòng người, đến năm thứ sáu của cuộc hôn nhân bà đã sinh một bé trai béo tròn khỏe mạnh.
Đứa nhỏ lớn lên mỗi ngày.
Để cho con nhỏ có được cuộc sống tốt hơn trong thành phố, có cơm ăn áo mặc, học hành đến nơi đến chốn, hai vợ chồng đã liều mạng làm việc kiếm tiền, dần dần bỏ bê công việc dạy dỗ con cái.
Năm vào trung học cơ sở, con trai bắt đầu kết bạn với một số người ngoài trường, có người tốt cũng có người xấu, nhưng phần lớn đều là những tên lưu manh quậy phá.
Cậu nhóc cảm thấy chúng rất ngầu nên càng chơi càng thân, lâu dần cũng bắt đầu nhiễm thói hư tật xấu.
Năm mười lăm tuổi, cậu nhóc bị "anh em tốt" giật dây tham gia mấy vụ kéo bè kéo phái đánh nhau.
Trẻ nhỏ mà, đang trong tuổi dậy thì nên đánh nhau không biết nặng nhẹ, hậu quả bị đối phương đánh bị thương nặng, lúc đưa vào bệnh viện đã không còn hô hấp.
Sau khi nhận được tin, hai vợ chồng vô cùng đau buồn.
Bi thương kéo dài, người đã vốn ít nói như họ càng thêm phần lầm lì, nặng nề tâm sự.
Hai năm trôi qua, cuối cùng hai người cũng vực dậy và bàn bạc về việc sinh thêm đứa nữa.
Có điều, họ đã sắp năm mươi tuổi rồi, vào bệnh viện khám bác sĩ nói tuổi bà lớn rồi, ống dẫn trứng bị tắc, chức năng buồng trứng suy giảm, khả năng mang thai thấp, nếu có thể mang thai cũng phải chịu nhiều đau khổ.
Hai người nghe xong vẫn không từ bỏ hy vọng.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà hai người đã đến bệnh viện để điều trị.
Lúc bước đến trước cửa bệnh viện, họ bất ngờ nghe được vài tiếng khóc nhỏ yếu ớt từ bụi cây ven đường truyền đến.
Hai người lần theo tiếng khóc, chẳng mấy chốc đã tìm được một bọc vải bông, bên trong quấn một đứa bé.
Bé con yếu ớt nhỏ bé, nhìn còn không to bằng con cá nhụ mà họ từng bắt được trên biển.
Bé con nằm trong bụi cây không biết đã bao lâu rồi, yếu đến mức khóc cũng không khóc nổi.
Họ ôm bé lên, phát hiện trong bọc quấn có nhét một tờ giấy, viết đứa nhỏ được chẩn đoán mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, người nhà vì không thể chấp nhận nên chỉ đành nhờ người có lòng tốt nuôi dưỡng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, người chồng suy nghĩ một lúc lâu thì muốn giao cho cảnh sát.
Đúng lúc đó, bé con mở một con mặt, đuôi mắt cong cong như đang mỉm cười với họ, miệng thốt ra vài âm tiết "a", "ma" không rõ.
Người vợ ứa nước mắt, nói: "Chúng ta không chữa nữa, ông trời đã cho vợ chồng mình một cục cưng đáng yêu rồi."
Sau đó, hai vợ chồng bèn ôm đứa bé bị vứt bên cổng bệnh viện về nhà.
Hai người hỏi thăm rất nhiều người về bệnh hen suyễn, mọi người đều nói những người mắc bệnh này nên sống ở vùng biển ẩm ướt nên họ lập tức nghĩ đến làng chài họ Phù mà mình sinh ra và lớn lên.
Làng tuy rằng nghèo nàn lạc hậu nhưng lại có khí hậu ẩm ướt, người dân thật thà chất phác.
Thế là, họ từ bỏ công việc ở thành phố dọn về làng chài nhỏ sinh sống.
Về làng, họ sợ sau này bé con sẽ vì xuất thân của mình mà tự ti nên đã lừa người trong thôn rằng bé là đứa con thứ hai của hai người sau khi đứa lớn mất.
Hoàn cảnh sống ở thành phố lớn không phù hợp, lại thêm họ cũng đã lớn tuổi nên gia đình ba người quyết định quay về.
Đôi vợ chồng đều họ Phù, bé con hiển nhiên cũng sẽ mang họ Phù.
Bạn đang đọc bộ truyện Thần Biển Nhỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Biển Nhỏ, truyện Thần Biển Nhỏ , đọc truyện Thần Biển Nhỏ full , Thần Biển Nhỏ full , Thần Biển Nhỏ chương mới